Trọng Sinh 70 Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê


Định tâm lại, Đổng Huệ Quyên nói tiếp: “Chi Chi, thi thoảng con cứ nói khích Phương Phương, để nó gây khó dễ cho con bé kia.”

Nghe đến đây, Trương Chi Chi đắc ý:

“Con còn chẳng cần khích, Phương Phương đã tìm con rồi.

Cô ấy bực tức với TRương Thanh Thanh đến phát điên.”

“Tốt, như thế thì mẹ yên tâm rồi.”

Hai mẹ con họ lại thì thầm to nhỏ một hồi rồi mới tản ra làm việc riêng.

Lúc này, Hách Trường Khanh đang chở Trương Thanh Thanh trên xe đạp, hướng về nhà.

Nhưng đi được một đoạn, cô mới nhận ra đường này không phải đường về khu gia đinh.

“Chúng ta đang đi đâu thế?” Cô kéo nhẹ áo anh hỏi.

Hách Trường Khanh suy nghĩ rồi hỏi: “Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi dạo một vòng.”

Anh biết Trương Thanh Thanh từ quê lên, chắc nhà họ Trương cũng chưa từng đưa cô đi chơi.

Nghe vậy, mắt cô sáng lên.

Mấy ngày qua, cô bận rộn giặt giũ, nấu nướng, trông trẻ, rồi lại phải chuẩn bị cho buổi phỏng vấn và may vá quần áo, chẳng có lúc nào rảnh rỗi.

Ngày mai Hách Trường Khanh đã phải về đơn vị, nên hôm nay là cơ hội duy nhất để đi chơi.

“Tôi cũng chẳng rành thành phố, thôi để anh dẫn đường vậy.”

Lời vừa nói ra, Hách Trường Khanh có hơi hối hận.

Nhưng anh đã nói rồi, chẳng thể rút lại.

Sau khi suy nghĩ một lát, anh quyết định đưa cô đến khu trung tâm bách hóa.

Ở đó có đủ thứ từ cửa hàng, rạp chiếu phim, quán ăn quốc doanh cho đến tiệm chụp ảnh.

Không khí nhộn nhịp và náo nhiệt.

Đến nơi, anh dừng xe và đi bộ theo sau Trương Thanh Thanh, xem cô muốn đi đâu.

Trương Thanh Thanh nhìn quanh, cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Nghĩ ngợi một lúc, cô quyết định ghé vào bưu điện để mua vài con tem.

Biết đâu sau này những con tem này lại trở thành hàng hiếm.

Thấy cô đi vào bưu điện, Hách Trường Khanh ngạc nhiên: “Em định viết thư về nhà à?”

Câu hỏi làm Trương Thanh Thanh khựng lại.

Đúng rồi, từ lúc lên thành phố, cô chưa hề báo tin cho mẹ.

Nghĩ lại, cô cảm thấy áy náy.

“Ừm...!Em viết cho mẹ, báo mẹ biết tình hình của em.”

Hách Trường Khanh nhìn cô một lúc rồi nói: “Viết thư lâu lắm, em gửi điện tín cho nhanh.”

Nhưng thực ra, cô chỉ muốn mua tem, đâu có định gửi thư thật!

“Không sao, em thích viết thư hơn.”

Hách Trường Khanh đành nhún vai: “Được thôi.”

Sau khi chọn mua vài con tem, cô vui vẻ bước ra ngoài.

Hai người tiếp tục đi dạo và đi ngang qua một tiệm chụp ảnh.

Bên trong, một cặp đôi đang chụp ảnh cưới.

Chú rể mặc vest chỉnh tề, còn cô dâu diện váy cưới trắng, tóc uốn lọn, trang điểm theo phong cách Hồng Kông thời thượng.

Cô dâu đẹp đến mức khiến Trương Thanh Thanh không thể rời mắt.

Thật đúng là nét đẹp tự nhiên.

Thấy cô mải mê nhìn, Hách Trường Khanh cũng liếc theo.

Dường như anh đã hiểu ra điều gì đó.

“Chúng ta cũng chụp một bộ ảnh đi.”

Anh nói xong liền bước vào tiệm, hỏi chủ tiệm về giá cả.

Trương Thanh Thanh giật mình, vội chạy theo:

“Hách Trường Khanh, tôi…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, cô đã bị nhân viên trang điểm kéo đi:

“Mời chị qua đây, tôi trang điểm cho.

Cặp đôi kia chụp xong là tới lượt hai anh chị.”

Trương Thanh Thanh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Người đàn ông này nghĩ gì thế? Hai người đâu có tình cảm gì, chụp ảnh cưới để làm gì?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô cũng tò mò muốn xem mình sẽ trông như thế nào khi được trang điểm và uốn tóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui