Trọng Sinh 70 Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê


Phụ nữ nào mà chẳng thích đẹp?

Khi nghe nói sẽ trang điểm theo phong cách Hồng Kông, với đôi môi đỏ đậm và đôi mắt khói quyến rũ, Trương Thanh Thanh chỉ mỉm cười, ngồi yên để thợ trang điểm tự do “hô biến” gương mặt mình.

“Chị này, ông xã nhà chị đẹp trai thật đấy! Mà lại còn hào phóng nữa, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.”

Thanh Thanh nhướng mày.

Hách Trường Khanh đẹp trai, điều đó không thể phủ nhận.

Nhưng hào phóng ư? Điều này thì cô chưa từng nghĩ đến.

“Sao cô lại nói anh ấy hào phóng?”

“Chị xem, vừa vào anh ấy hỏi giá xong là quyết định luôn.

Không cần bàn qua bàn lại.

Bên ngoài kia, có mấy cô gái phải đến bốn, năm lần mới thuyết phục được chồng mình chụp đấy!”

Nghe thế, Thanh Thanh cũng thấy trong lòng vui vui.

Thì ra, ít nhất ở khoản này anh cũng không tính toán chi li.

“Cô nói đúng, khoản này anh ấy không hề keo kiệt.”

Hai người vừa nói chuyện vừa tám vài câu, chẳng mấy chốc đã thấy rất hợp gu.

Trong khi đó, Hách Trường Khanh chỉ cần mặc đồ chỉnh tề, chải tóc gọn gàng là xong.

Anh không cần trang điểm nhiều như cô.

Khi Thanh Thanh trang điểm xong và bước ra trong bộ váy cưới, cả tiệm chụp ảnh gần như nín lặng.

Cô đẹp đến ngỡ ngàng.

Chiếc cổ thon dài tạo thành một đường cong tuyệt mỹ với tấm lưng thẳng, làn da mịn màng không chút tì vết.

Mái tóc được búi cao để lộ phần gáy đầy thanh tao.

Dù sinh ra ở nông thôn, nhưng vì được nuôi dưỡng kỹ càng, da cô không bị rám nắng, nét đẹp tinh tế của cô chỉ cần một chút tô điểm đã trở nên lộng lẫy.

Đến cả Hách Trường Khanh cũng ngỡ ngàng trong thoáng chốc.

Thanh Thanh biết mình đã đẹp hơn khi trang điểm, nhưng không nghĩ phản ứng của mọi người lại mạnh mẽ đến thế.

Cô bất giác cảm thấy hơi ngại ngùng.

Ở góc bên kia, cô dâu đang chụp ảnh cùng chồng thấy ánh mắt chồng mình dán chặt vào Thanh Thanh, liền véo một cái đau điếng.

Người chồng giật mình, ngượng ngùng thu lại ánh nhìn.

Hách Trường Khanh khẽ ho một tiếng: “Chờ chút nữa là đến lượt chúng ta rồi.”

Thanh Thanh gật đầu, đứng bên cạnh anh chờ đợi.

Hai người đứng cạnh nhau, trông chẳng khác nào một cặp đôi hoàn mỹ bước ra từ bìa tạp chí.

Chẳng mấy chốc, đến lượt họ.

Thời này, ảnh cưới không quá phóng khoáng như về sau, hôn môi trước ống kính là điều cấm kỵ.

Nhưng nhiếp ảnh gia vẫn yêu cầu họ đứng gần nhau, người chồng ôm eo vợ và nhìn nhau say đắm.

Không hiểu sao, trong hoàn cảnh này, Thanh Thanh lại cảm thấy ngượng ngùng đến lạ.

Cô không cách nào ngăn được đôi má mình ửng đỏ.

Hách Trường Khanh cũng chẳng khá hơn, anh cố tránh ánh mắt của cô, như thể sợ sẽ đánh mất sự bình tĩnh nếu nhìn cô quá lâu.

Nhiếp ảnh gia nhăn mày: “Hai người làm sao vậy? Động tác cứng đơ thế này thì chụp sao đẹp? Nào, chồng ôm eo vợ, vợ tựa vào vai chồng, tình cảm một chút nào.”

Hai người cứng nhắc làm theo hướng dẫn, như những con rối bị giật dây.

Tiếng máy ảnh vang lên, ghi lại khoảnh khắc lúng túng của họ.

Chụp thêm vài kiểu nữa là gần xong.

Khi chuẩn bị kết thúc, Thanh Thanh bỗng lên tiếng:
“Tôi có thể chụp riêng một kiểu không?”

“Được chứ!” Nhiếp ảnh gia vui vẻ đồng ý.

Hách Trường Khanh lui ra một bên.

Ngay khi anh vừa rời khỏi khung hình, Thanh Thanh lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui