Đứng ở xa, Hách Trường Khanh lặng lẽ nhìn cô, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia cảm xúc khó diễn tả.
Khi chụp xong, chủ tiệm bảo họ chiều mai quay lại lấy ảnh.
Thanh Thanh thay lại quần áo thường ngày, nhưng không nỡ tẩy lớp trang điểm trên mặt, chỉ tháo búi tóc xuống.
Ra khỏi tiệm, cô và Hách Trường Khanh dạo phố.
Nhưng không ngờ, vẻ ngoài rực rỡ khiến cô trở thành tâm điểm của không ít ánh mắt từ cánh đàn ông xung quanh.
Biết thế đã tẩy trang cho rồi! Cô hối hận khi liên tục bắt gặp những cái nhìn không mấy dễ chịu.
Cuối cùng, sau bao nhiêu cái nhìn tò mò của người qua đường, Hách Trường Khanh mới lên tiếng: “Đi về thôi.”
“Hả? Mình chưa đi dạo gì mà?”
“Về thôi.” Anh lặp lại, không cho cô cơ hội phản đối.
Thanh Thanh chỉ biết ngoan ngoãn ngồi lên xe, để anh chở về.
Trên đường đi, cô cũng bắt đầu nhớ ba đứa trẻ ở nhà, tự hỏi không biết chúng đã ăn uống thế nào.
Vừa về đến cổng, Thanh Thanh nhảy xuống xe, tranh thủ lúc Hách Trường Khanh cất xe, cô chạy vào sân.
“Yên Nhi, các con ăn cơm chưa?”
Vừa dứt lời, cô thấy ba đứa nhỏ đang đứng trong sân, cậu út đang dụi mắt khóc thút thít.
Thanh Thanh giật mình, vội bước tới: “Sao thế này? Sao con lại khóc?”
Tiểu Xuyên là đứa nhỏ cô thương nhất vì tính tình ngoan ngoãn.
Thấy cậu bé khóc, lòng cô không khỏi đau nhói.
Lại gần, cô mới nhận ra áo của cậu bé đã lấm lem bùn đất, còn hình con chó cô khâu trên áo cũng bị rách toạc.
Bộ đồ này mình mới làm sáng nay mà, sao đã thế này rồi! Thanh Thanh bực mình hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Ai làm rách áo của con?”
Cậu út khóc nức nở, vừa khóc vừa nói ngắt quãng: “Con… mặc áo mới ra ngoài chơi… thì A Đại… bảo con không xứng mặc áo đẹp thế này… bắt con cởi ra cho nó.
Con không cho… thế là nó… nó…”
Cậu bé nói không ra hơi.
Thanh Thanh quay sang kéo chị cả lại hỏi:
“Yên Nhi, chuyện gì đã xảy ra? Con kể rõ cho dì nghe.”
Cô bé nhanh nhẹn kể lại.
Sau bữa trưa, ba đứa rủ nhau ra ngoài chơi, gặp bọn trẻ trong khu.
Trong đó có một đứa tên A Đại hay bắt nạt tụi nhỏ.
Thấy Tiểu Xuyên mặc đồ đẹp, nó đòi áo, nhưng cậu bé không cho, thế là nó xô cậu bé ngã vào bùn và còn xé áo của cậu bé.
Nghe xong, trong lòng Thanh Thanh giận sôi máu.
Chưa thấy đứa trẻ nào tệ như thế! Không có thì đòi phá của người khác? Con cái gia đình trong quân khu mà hành xử như vậy sao?*
Thấy Thanh Thanh im lặng, ba đứa nhỏ hoảng hốt: “Dì đừng giận.
Tụi con hứa sau này sẽ không ra ngoài gây chuyện nữa.”
Cô cúi xuống xoa đầu Yên Nhi: “Dì không giận các con.
Người sai là A Đại.
Nó dám bắt nạt em con, thì chúng ta phải dạy cho nó một bài học.”
Ba đứa nhỏ tròn mắt ngạc nhiên: “Dì… làm vậy được ạ?”
Đúng lúc đó, Hách Trường Khanh đi tới, nghe hết mọi chuyện.
Anh cau mày: “Mấy đứa ở nhà, để ba ra gặp ba mẹ nó.”
Thanh Thanh vội kéo anh lại: “Anh ra nói gì? Cùng lắm họ chỉ mắng cho vài câu, chẳng giải quyết được gì.”
Hách Trường Khanh trầm ngâm.
Cô nói đúng.
Đánh trẻ con thì không được, mà ra mặt cũng chẳng ích gì.
"Giờ làm sao đây?"