Trọng Sinh 70 Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê


Nói rồi, cô kéo ba đứa nhỏ đi thẳng.

Trước khi đi, cô còn không quên nhắc Hách Trường Khanh: "Anh xách cái thùng về đi."

Hách Trường Khanh ngoan ngoãn xách thùng, lẽo đẽo đi theo như một người giúp việc.

Nhìn bóng lưng họ đi xa, đám người xung quanh nhìn nhau, không ai tin nổi vào mắt mình.

Cô vợ mới của Hách Trường Khanh quá lợi hại.

Ai mà ngờ được một người từ nông thôn lại có thể mạnh mẽ như thế này, còn hơn cả người thành phố.

Điều đáng nói là cô chẳng phải kẻ gây sự vô lý.

Lời cô nói đâu ra đấy, không ai bắt bẻ được.

Bà nội A Đại chưa bao giờ phải chịu ấm ức như thế này, giận đến nỗi vừa khóc vừa đập chân.

A Đại cũng thấy tủi thân, gào khóc không ngừng.

Mọi người xung quanh bắt đầu lên tiếng khuyên nhủ: "Bà ơi, thôi bỏ qua đi.

Dù gì thì cháu bà cũng là người gây sự trước, hàng xóm láng giềng mà làm to chuyện thì không hay đâu."

"Đúng đấy.

Sau này phải dạy bảo thằng bé cho cẩn thận, cứ đi bắt nạt người ta cũng không phải là hay."

Mọi người lần lượt góp ý, còn vài gia đình khác thì cảm thấy hả hê.

Con họ từng bị thằng A Đại bắt nạt, nhưng mỗi lần tìm đến nhà bà ta thì đều bị làm ngơ.

Hôm nay, coi như Thanh Thanh đã giúp họ xả cơn giận.

Ai mà ngờ cô gái nông thôn này lại giỏi giang đến thế.

Vừa mới về nhà họ Hách được mấy ngày đã dạy cho nhà bà cụ Lý một bài học nhớ đời.

Về đến nhà, Thanh Thanh vào phòng giúp cậu út thay đồ.

"Đừng khóc nữa.

Lát nữa dì sẽ khâu lại con chó bông cho con, giặt sạch là nó lại như mới thôi."

Cậu út ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ: "Dì ơi, dì tốt với tụi con quá.

Tiểu Xuyên cảm động lắm."

Thanh Thanh nhìn nó, thấy chóp mũi đỏ hồng liền đưa tay bóp nhẹ: "Chúng ta là người một nhà, dì tốt với các con không phải lẽ đương nhiên sao? Bây giờ dì tốt với các con, sau này các con cũng phải tốt với dì, được không?"

Cậu út gật đầu lia lịa: "Chúng con sẽ đối xử tốt với dì! Sau này, Tiểu Xuyên sẽ kiếm thật nhiều tiền cho dì tiêu!"

Thanh Thanh cười, hài lòng: "Ngoan, đi rửa mặt đi con."

Cậu út vâng lời chạy ra ngoài.

Hách Trường Khanh đặt cái thùng ở cửa bếp, nhớ lại dáng vẻ của Thanh Thanh khi nãy, không nhịn được bật cười.

Vừa bước ra khỏi nhà, Trương Thanh Thanh đã thấy Hách Trường Khanh đứng ngẩn ra đó với nụ cười ngờ nghệch, cô không khỏi nhíu mày.

"Anh cười cái gì?"

Hách Trường Khanh giật mình, không ngờ Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện.

"À, không có gì."

Trong lòng Thanh Thanh đầy bực bội.

Cô vừa nghĩ tới bà già đó đã thấy tức, miệng thì gọi ba đứa nhỏ là "con hoang", nói năng khó nghe như phun rác, nhà có người làm quan thì ghê gớm lắm chắc? Đối với Thanh Thanh, chỉ cần cô cảm thấy hả giận là được, chẳng cần quan tâm người khác nghĩ gì.

Cô múc ít nước rồi tưới xuống sân, trong lúc đó ba đứa nhỏ đứng nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Nhìn gì? Sau này rảnh rỗi thì cầm sách đọc cho di, biết thêm vài chữ cũng không thiệt đâu."

Năm tới là cô cả đến tuổi đi học, khi bọn trẻ vào trường rồi, Thanh Thanh cũng đỡ vất vả hơn chút.

Ba đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, nghe vậy liền trở vào nhà, mỗi đứa ôm một quyển sách ra đọc.

Thanh Thanh thấy vậy liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui