"Phương Phương, người lớn nói chuyện, con không hiểu gì thì đừng chen vào."
Bà nghiêm khắc quát em chồng của Thanh Thanh, sau đó quay sang bà cụ Lý:
"Bà à, con dâu tôi là người thẳng thắn, có gì nói đó.
Nhưng nó không có ác ý.
Nếu sau này cháu bà không bắt nạt mấy đứa nhỏ nhà tôi nữa, chắc chắn con dâu tôi sẽ không làm chuyện gì quá đáng."
Bà cụ Lý sững người, không ngờ Ngô Phi Lan lại đứng về phía Trương Thanh Thanh.
Bà ta tưởng cả nhà họ Hách đều ghét cô con dâu này cơ mà?
"Cô Phi Lan à, dù nó có từ quê lên, cũng không thể làm chuyện mất mặt như vậy.
Người lớn mà đi bắt nạt trẻ con, ai chấp nhận nổi chứ?"
Ngô Phi Lan thở dài: "Con dâu tôi là người quê, nhưng cháu bà thì không.
Thằng bé cũng không còn nhỏ nữa, năm sau là đi học rồi.
Thường xuyên bắt nạt bạn bè thế này, vào trường sẽ bị phụ huynh khác phản ánh.
Lần này xem như con dâu tôi thay bà dạy dỗ cháu một bài học."
Nghe vậy, bà cụ Lý giận tím mặt.
Cái gì mà "thay bà dạy dỗ"? Thanh Thanh cũng xứng sao? Rõ ràng Ngô Phi Lan đang nói giúp con dâu mình.
Biết không thể cãi lại, bà cụ Lý đành buông một câu: "Dù gì thì con dâu bà cũng sai khi bắt nạt cháu tôi.
Đợi con trai tôi về, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này!"
Thấy không ai đáp lại, bà cụ Lý đành hậm hực ra về, miệng không quên lẩm bẩm mấy câu chửi rủa.
Khi bà ta đi khỏi, Hách Trung Nghĩa mới lên tiếng: "Nhà mình không gây chuyện, cũng không sợ ai.
Chuyện này con làm đúng, không cần lo lắng."
Thanh Thanh không nhịn được, bật cười:
"Dạ, con biết rồi, ba."
Hách Phương Phương bực tức trừng mắt với Thanh Thanh, sau đó cúi đầu ăn cơm tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Hách Trường Khanh phải lên đường.
Ba mẹ anh dặn dò thêm vài câu trước khi anh đi.
Sau bữa sáng, rửa bát xong xuôi, Thanh Thanh và Hách Trường Khanh nằm nghỉ trong phòng.
Đột nhiên anh nói:
"Tôi đi rồi, cô dùng chiếc xe đạp của tôi mà đi lại cho tiện."
Mắt Thanh Thanh sáng lên, vội vàng đáp: "Được! Vậy tôi đi làm bằng xe luôn cho tiện." Đài phát thanh cách nhà cũng khá xa, có xe đạp sẽ đỡ hơn nhiều so với đi xe buýt.
"Ừ." Hách Trường Khanh đáp khẽ, im lặng một lúc lâu rồi lại hỏi:
"Tháng của cô qua chưa?"
Tim Thanh Thanh khẽ thót lên.
Tự dưng anh hỏi chuyện này làm gì? Không lẽ...!anh định làm gì cô?
"Ơ? Chưa… vẫn chưa, anh hỏi cái này làm gì?" Trương Thanh Thanh lắp bắp đáp, tim cô đập nhanh hơn hẳn bình thường.
"Ở thành phố có băng vệ sinh, dùng rất tiện.
Cô có thể nói với mẹ tôi mua cho cô vài cái."
Thời bấy giờ, phụ nữ có điều kiện thường dùng băng vệ sinh hoặc giấy vệ sinh loại tốt, còn ai khó khăn thì phải dùng bất cứ thứ gì có thể.
Vì biết Thanh Thanh từ quê lên, Hách Trường Khanh sợ cô không rành những thứ này nên tiện miệng nhắc nhở.
Nghe anh giải thích, Thanh Thanh bất giác thấy xấu hổ.
Hóa ra cô đã nghĩ sai về anh.
Cô còn tưởng anh có ý gì khác, đúng là đầu óc mình quá đen tối.
"Ừm, tôi biết rồi."
"Mai tôi phải về đơn vị.
Nếu có chuyện gì không giải quyết được, cứ gọi điện cho tôi."
Thanh Thanh thầm nghĩ: Sao mà anh ta giống mẹ mình thế, đi đâu cũng dặn dò kỹ càng như vậy.
"Được."