Hít sâu một hơi, Trì Tuệ đưa ngón trỏ ra, chậm rãi chạm vào nó.
Gần như ngay lập tức, ý thức của cô bị hút mạnh vào một không gian khác.
Bên trong không gian đó không chỉ có ruộng vườn, ao cá mà còn có cả một ngôi nhà nhỏ.
Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt, khóe môi cô không kìm được mà cong lên.
Những cây táo và cây đào mà cô đã thử trồng bằng cách vứt hạt sau khi ăn trái cây, giờ đã lớn hẳn.
Còn cả con gà mái và vịt béo ú mà cô mua về vì trông chúng dễ thương, giờ cũng đã to tròn mập mạp.
Trong ao có cá, ngoài vườn trồng đủ loại rau củ.
Đôi mắt cô càng lúc càng sáng.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy ngôi nhà nhỏ với tủ lạnh lớn và chiếc giường rộng trong đó, cô bật cười thành tiếng.
Hóa ra, không gian này cũng đã cùng cô xuyên không đến đây.
May mà trước đây cô thường xem những bộ phim về ngày tận thế như 2012, Chuyến Tàu Sinh Tử hay Noah's Ark, nên đã tích trữ không ít thức ăn và quần áo trong không gian này.
Chỉ tiếc là quần áo ở đây giờ không thể mặc được nữa.
Nhưng vấn đề cấp bách nhất vẫn là thức ăn.
Chỉ cần còn thức ăn, mọi thứ khác không quan trọng.
Sợ chị dâu đột ngột quay về, Trì Tuệ không ở lại trong không gian lâu mà nhanh chóng ra ngoài.
Vừa dọn dẹp căn nhà chính xong, cô cầm giỏ chuẩn bị ra đồng thì chị dâu Hà Thúy Văn đẩy cửa bước vào.
Thấy Trì Tuệ vẫn còn ở nhà, Thúy Văn ngạc nhiên hỏi: “Tuệ Tuệ, sao em vẫn chưa ra đồng?”
Trì Tuệ giơ chiếc giỏ trong tay lên: “Em vừa đi được nửa đường thì phát hiện quên mang giỏ, nên phải quay lại lấy.”
“Ồ, vậy mau đi đi, kẻo mẹ lại càu nhàu vì đi trễ đó.”
“Vâng, em đi ngay đây chị dâu.” Trì Tuệ cười với chị rồi đeo giỏ bước ra khỏi cửa.
Sau khi Trì Tuệ rời đi, Hà Thúy Văn gãi đầu, tự nhủ: “Sao tự dưng con bé này trông xinh ra thế nhỉ? Lúc ăn sáng đâu có thấy thế, mà mới chỉ có chút thời gian thôi mà lại đẹp lên nhiều thế này?”
Không chỉ Thúy Văn, mà nhiều người khác trong đội sản xuất cũng có chung cảm giác.
Đặc biệt là cô Lưu Bàn Đệ, người ngày thường đối xử tốt nhất với Trì Tuệ, còn vui vẻ trêu chọc: “Tuệ à, cháu sắp lấy chồng rồi, đúng là khác hẳn, nhìn cả người cứ rạng ngời hẳn ra.”
Trì Tuệ mặt đỏ bừng: “Cô Lưu lại trêu cháu rồi.”
“Hahaha.”
Cô Lưu cười khúc khích, kéo Trì Tuệ sang một bên, nói nhỏ: “Cái cậu Nguyên Sơ đó nhìn là biết lợi hại rồi, cháu yếu ớt, đừng để cậu ấy làm quá mà hại sức nha.”
!!!
Gì cơ!!!
Tại sao cô Lưu còn thẳng thắn hơn cả một người sống ở thời đại Internet như cô chứ?!
“Đừng xấu hổ, cô đang nói chuyện nghiêm túc đấy.
Khi còn trẻ mà không giữ gìn sức khỏe, đến lúc già cháu sẽ thấy khổ đấy!”
“Còn nữa, bây giờ sức khỏe cháu vẫn chưa hồi phục, đừng vội vàng sinh con.
Đợi khi nào cơ thể khỏe mạnh hơn rồi tính, biết chưa?”
Trì Tuệ gật đầu cứng đờ, mặt đỏ bừng: “Cảm ơn cô Lưu, cháu biết rồi.”
Cô Lưu hài lòng cười: “Biết là tốt, thôi mau đi làm đi.”
Ngày xưa, chính cô Lưu đã tìm thấy Trì Tuệ bị bỏ rơi ngoài tuyết.
Nhưng nhà cô Lưu khi ấy đã có ba cô con gái, chẳng đứa nào sống được, cô không thể nuôi thêm Trì Tuệ nữa.
Sau đó, gia đình Trì Quốc Cường đã nhận nuôi Trì Tuệ.
Khi mới đưa về, nhà họ Trì còn cố gắng cho Trì Tuệ uống chút nước cơm.
Nhưng sau đó gặp phải nạn đói, bà Vương lại sinh thêm một cô con gái nữa, khiến cuộc sống của Trì Tuệ ngày càng khó khăn hơn.
Nhưng cuối cùng, cô bé này cũng lớn lên bình an và giờ sắp sửa lấy chồng.