“Mở ra rồi sẽ biết.”
Trì Tuệ ngập ngừng nhìn anh, sau đó từ từ mở gói đồ ra.
Bên trong là một đôi dép nhựa kiểu cũ.
Cô sững sờ.
Vào thời điểm này, để mua giày dép cần phải có tem phiếu.
Một đôi dép nhựa như thế này có giá mấy đồng bạc và cần một tấm phiếu mua giày...
“Giờ mang thì hơi lạnh, em tắm xong rồi đi trong nhà cho đỡ trơn.”
Sau mùa thu hoạch, mọi người sẽ được nghỉ ngơi một thời gian.
Quý Nguyên Sơ nghĩ rằng nếu không quá bận rộn, anh có thể tranh thủ làm thêm vài việc để kiếm tiền mua cho Trì Tuệ một chiếc bồn tắm lớn.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một thân hình mềm mại ôm chặt lấy anh.
Trì Tuệ vòng tay ôm eo anh, dụi đầu vào ngực anh, lí nhí nói: “Anh Quý, anh tốt quá.”
Quý Nguyên Sơ sững người, bàn tay to lớn của anh chậm rãi đưa lên, cuối cùng cũng làm điều mà anh muốn làm từ lâu nhưng chưa dám.
Anh xoa nhẹ lên mái tóc mềm mượt của cô.
Ừ, tóc cô vừa mềm vừa mịn, đúng như anh tưởng tượng.
Tối đó, Quý Nguyên Sơ ngồi thả lỏng cơ bắp của mình.
Thấy vậy, Trì Tuệ chợt nhớ đến những phương pháp thư giãn mà giáo viên dạy múa thường chỉ cho cô.
Cô hăng hái chạy đến bên anh, đôi mắt sáng rực: “Anh Quý, anh nằm lên giường đi, để em giúp anh thư giãn nhé!”
“???”
Vài phút sau.
Quý Nguyên Sơ nằm úp trên giường, còn Trì Tuệ đang đi chân trần, bước qua bước lại trên lưng anh.
“Thế nào, anh có thấy thoải mái không?”
Dù chân cô nhỏ nhắn và thon gọn, nhưng lòng bàn chân lại mềm mại.
Cô bước thẳng lên bắp chân và đùi của Quý Nguyên Sơ mà không có chút ngại ngần, khiến các gân xanh trên trán anh căng lên.
Trì Tuệ thì chẳng nhận ra điều đó.
Cô chỉ thắc mắc tại sao cơ bắp của anh càng lúc càng căng cứng.
Những ngày gần đây, Quý Nguyên Sơ vừa giúp cô làm việc, vừa mang tặng quà.
Không chỉ cô Lưu khen cô may mắn lấy được một người chồng tốt, mà ngay cả những cô, dì trước kia chê cô làm việc chậm cũng khen cô có phúc.
Cô cũng đang lo lắng không biết nên đáp lại sự tốt bụng của Quý Nguyên Sơ bằng cách nào.
Giờ đã tìm được cách báo đáp, cô quyết định phải cố gắng hết sức.
Thế là Trì Tuệ càng thêm hăng hái đi qua đi lại trên lưng Quý Nguyên Sơ, mỗi khi bước qua khối cơ nào, cô còn cố nhấn mạnh chân để giúp anh thư giãn.
“Tuệ Tuệ, đủ rồi.” Giọng Quý Nguyên Sơ khàn hẳn đi.
Trì Tuệ dậm mạnh vài lần trên đùi anh rồi lắc đầu: “Vẫn chưa xong mà! Cơ bắp anh cứng quá, sáng mai sẽ khó chịu cho xem.”
Nói xong, cô còn gật đầu như xác nhận với chính mình, rồi tiếp tục bước lên bắp chân anh, tiến dần lên phía trên.
Khi cô chuẩn bị đặt chân lên khối cơ ở phần trên cùng, cơ thể Quý Nguyên Sơ bỗng căng chặt.
Trì Tuệ trượt chân.
“Cẩn thận!”
Như thể có mắt sau lưng, Quý Nguyên Sơ nhanh chóng xoay người, ôm chặt lấy cô.
“Rầm!”
Cả hai ngã xuống giường, và chiếc giường vốn đã không chắc chắn phát ra tiếng kêu “rắc” rõ to.
“Ai da, đau quá...”
Bên ngoài, bố của Quý Nguyên Sơ đang đi qua để vào phòng khách lấy nước, nghe thấy tiếng động liền dừng lại, mặt đầy vẻ khó xử.
Mấy ngày trước, thấy con dâu mình cả ngày vui vẻ hoạt bát mà chẳng mấy thân thiết với con trai, ông còn lo lắng hai người không hòa hợp.
Xem ra, ông đã lo thừa rồi.
Bên trong phòng, Trì Tuệ ôm miệng, nằm gọn trong vòng tay của Quý Nguyên Sơ.
Mặc dù anh đã ôm cô thật chặt khi ngã, nhưng môi cô vẫn vô tình va vào vai anh, và vai anh thì cứng như thép.
Kết quả là nước mắt cô bắt đầu chảy ra.