Trọng Sinh 70 Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư


Trì Tuệ vui mừng đến mức nhảy chân sáo, Quý Nguyên Sơ lẳng lặng đi bên cạnh, một tay nhẹ nhàng bảo vệ bờ vai cô, khóe miệng anh cong lên.

Chiều hôm đó, sau bữa trưa, Quý Nguyên Sơ thật sự mượn cuốc từ kho nông cụ, rồi xới đất phía sau nhà.

Trì Tuệ ngồi xổm bên cạnh, thi thoảng lại cười tít mắt hỏi anh có mệt không, có cần uống nước không, rồi đưa khăn cho anh lau mồ hôi.

Khi anh đã xới xong, gieo hạt và tưới nước, rồi đi rửa tay, Trì Tuệ vội vàng lấy từ trong không gian ra một cốc nước linh tuyền, nhanh chóng tưới lên đất.

Xong xuôi, cô phủi tay, giả vờ như mình chưa làm gì cả.

Hai ngày tiếp theo, Trì Tuệ cứ tranh thủ thời gian rảnh là lại lén tưới nước linh tuyền cho mảnh vườn nhỏ.

Ngay cả bố của Quý Nguyên Sơ cũng trêu đùa:

“Tuệ Tuệ, rau không mọc nhanh thế đâu con.”

Trì Tuệ ngượng ngùng gãi đầu: “Con chỉ thấy việc này thú vị thôi ạ.”

“Thú vị thì thú vị, nhưng nếu con nhìn mỗi ngày, sẽ thấy chúng lớn chậm hơn.

Thỉnh thoảng nhìn thôi, có khi một ngày nào đó, con sẽ thấy chúng đã nảy mầm rồi!”

“Ha ha ha, con biết rồi, cảm ơn bố.”

Nhưng đêm đó, Trì Tuệ phát hiện những hạt giống củ cải và cải thảo mà cô gieo chỉ mới hai ngày trước đã nảy mầm!


Đúng lúc đó, Quý Nguyên Sơ bước đến bên cạnh cô.

Trì Tuệ chỉ có một khái niệm mơ hồ về thời gian nảy mầm của các loại hạt giống.

Thường là từ ba đến bảy ngày, đặc biệt là củ cải.

Gần đây, cô còn nghe mấy cô bác trong làng nói rằng hạt giống được ngâm trước thì nảy mầm trong hai ngày, còn không ngâm thì mất từ ba đến bảy ngày.

Cô nhớ là những hạt này không được ngâm trước.

Sao chúng lại nảy mầm nhanh thế? Chẳng lẽ là nhờ nước linh tuyền? Liệu Quý Nguyên Sơ có phát hiện ra điều gì bất thường không?

Trì Tuệ cảm thấy có chút lo lắng, không dám quay đầu lại nhìn anh.

Quý Nguyên Sơ ngồi xổm xuống cạnh cô, thấy những hạt giống đã nảy mầm, lông mày khẽ nhíu lại: "Sao nảy mầm chậm thế này? Lão Lữ còn bảo hạt giống của ông ấy tốt lắm, nhưng có khác gì hạt giống thường đâu."

Trì Tuệ ngớ người, từ từ quay sang nhìn anh: “Thế này là bình thường à?”

“Ừm.”

Quý Nguyên Sơ khẽ gật đầu: “Hạt giống được ngâm sẽ nảy mầm nhanh hơn.”

“Những hạt giống này được ngâm rồi à?”

“Ừm.”

Trì Tuệ mơ hồ gật đầu.


Thì ra là vậy.

Cô theo Quý Nguyên Sơ trở về nhà, trong đầu vẫn nghĩ mãi về việc liệu cây cối trong không gian phát triển nhanh là do bản thân không gian hay là nhờ nước linh tuyền mà cô đã tưới.

...

Ngày tháng trôi qua, những mầm cây trong vườn dần lớn lên, còn đàn gà con trong sân cũng đã trưởng thành hơn nhiều.

Trì Tuệ cảm thấy cuộc sống hiện tại thật quá tốt đẹp.

Chiều hôm đó, trời bỗng đổ mưa, mọi người không phải ra đồng làm việc.

Trì Tuệ cùng Quý Nguyên Sơ ở nhà sắp xếp lại đồ đạc.

“Chị?”

Sự yên bình của buổi chiều bị phá vỡ bởi tiếng gọi của Trì Bảo Châu.

Trì Tuệ nhíu mày: “Trì Bảo Châu đến đây làm gì?”

Trước mặt Quý Nguyên Sơ, cô không che giấu sự khó chịu khi nhắc đến Trì Bảo Châu.

Cô vẫn chưa quên chuyện hôm trước, khi Trì Bảo Châu cố gắng gài bẫy họ, nếu không phản ứng nhanh, có lẽ giờ cả hai đã phải vào trại cải tạo rồi.

Quý Nguyên Sơ đặt chiếc ghế vừa sửa sang xuống một bên: “Nếu không muốn gặp, cứ giả vờ như không nghe thấy.”

Anh cũng chẳng ưa gì người phụ nữ đầy toan tính và tham vọng như Trì Bảo Châu.

“Ừm ừm.”

Trì Tuệ gật đầu, tiếp tục xếp những mảnh vải mà hai người đã mua trước khi cưới ở thành phố.

“Trì Tuệ, tôi biết chị ở nhà, mau mở cửa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận