Trì Tuệ cúi đầu: "Dù sao tôi cũng không phải con ruột, có gì mà bất bình chứ."
Nhưng...
Nhìn thấy Trình Cáp, cô chợt nhớ ra một chuyện.
Kỳ thi đại học.
Cuối năm sau kỳ thi đại học sẽ được khôi phục.
Lần thi này gần như không có bất kỳ giới hạn nào về tư cách đăng ký.
Dù là học sinh, thanh niên trí thức, người đã đi làm hay nông dân bình thường, người đã kết hôn và sinh con đều có thể tham gia.
Trì Tuệ cũng muốn tham gia.
Thời này, sinh viên đại học rất có giá trị!
Kiếp trước, Trì Tuệ luôn muốn trở thành giáo viên đại học.
Không phải lên lớp sáng sớm hay tối muộn, lại còn có kỳ nghỉ hè, nghỉ đông, còn có thể làm thêm việc khác, cuộc sống vui vẻ biết bao.
Chỉ tiếc là chưa tốt nghiệp đại học thì cô đã bị bệnh tim trở nặng...
Nhưng làm thế nào để có sách học bây giờ?
Trì Tuệ suy nghĩ một lát, thăm dò hỏi: "Trình Cáp, cậu còn sách giáo khoa không? Có thể cho tôi mượn xem được không?"
"Có chứ, lát nữa tôi mang qua cho cậu."
"Cảm ơn cậu."
"Khách sáo gì chứ."
Hai người nói chuyện thêm một chút rồi cùng quay về.
Từ xa, Trì Tuệ đã thấy bóng dáng Quý Nguyên Sơ, miệng nở nụ cười, cô chạy đến bên anh: "Sao anh còn đứng đây, không đi dạo chỗ khác à?"
Quý Nguyên Sơ đỡ cô: "Chẳng có gì đáng xem cả."
Hai người vốn đã không định ở lại ăn cơm, chỉ định tặng tiền mừng rồi về.
Khi họ kết hôn, nhà họ Chu chỉ tặng có hai xu, nên lần này họ cũng tặng lại hai xu.
Vừa mới ngồi xuống định uống nước thì thấy Trì Bảo Châu đến, trong tay cũng chỉ có hai xu.
Cô ta đưa hai xu lại cho Trì Tuệ: "Em biết chị sống không dễ, số tiền này chị cứ giữ lại mà dùng."
Trì Tuệ: "..."
Chuyện xảy ra giữa hai chị em trong đám cưới anh cả đã lan khắp nơi.
Giờ đây, mọi người đều thấy cô em gái thật rạng rỡ, còn người chị vốn định gả cho Chu Khải thì lại lấy một người nghèo như Quý Nguyên Sơ.
Ngay cả việc tặng hai xu cũng khó khăn.
"Tuệ Tuệ à, cháu nhận đi, cùng Nguyên Sơ sống tốt với nhau.
Cuộc sống đều là do người tự làm ra thôi."
"Đúng vậy, Bảo Châu, cháu cũng giúp đỡ chị mình chút."
Trì Bảo Châu cười đáp.
"Cháu cũng chẳng biết chị ấy nghĩ gì mà lại đi lấy Quý Nguyên Sơ nữa..."
"Tất nhiên là vì anh ấy lợi hại."
???
Trì Bảo Châu ngơ ngác nghe câu trả lời của Trì Tuệ, sửng sốt: "Chị nói gì cơ?"
Trì Tuệ chớp mắt, kìm nén sự ngượng ngùng, từng chữ một nói rõ: "Chị thích anh ấy vì anh ấy lợi hại."
Quý Nguyên Sơ khẽ nhíu mày, không tin nổi nhìn cô gái bên cạnh mình.
Cái "lợi hại" này...
Chắc anh nghĩ nhiều rồi.
Trì Bảo Châu nghe không hiểu, hỏi lại lần nữa.
Trì Tuệ thở dài.
Trước đây đọc mấy cuốn tiểu thuyết tái sinh, cô không thể hiểu nổi tại sao nhân vật nữ chính lại trở nên thông minh hơn sau khi tái sinh.
Cô tái sinh cũng chỉ trưởng thành thêm tuổi tác, chứ không phải thêm trí óc.
Giờ nhìn biểu hiện của Trì Bảo Châu, cô lại càng không thể hiểu.
Cô nhìn cái đầu ngốc nghếch của Trì Bảo Châu với vẻ bất lực: "Chị nói, chị thích chồng mình vì anh ấy lợi hại, không như Chu Khải nhà em, chẳng ra gì cả."
"Cái gì?"
"Chu Khải chẳng ra gì?!"
Vừa bước vào nhà, Chu Khải đã nghe thấy câu nói cuối cùng của Trì Tuệ, mặt anh ta liền tái xanh.
Cô làm sao biết được? Không lẽ đó là lý do cô bỏ rơi anh ta để chọn Quý Nguyên Sơ, một kẻ nhà quê không biết gì?
Ôi trời ơi.
Những người họ hàng, hàng xóm kéo đến nhà ăn cưới và góp vui đột nhiên nhìn Chu Khải với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Trước đó, không ai nghĩ đến chuyện này, chỉ thấy Chu Khải là một chàng trai khá thư sinh.
Sau đó nghĩ lại, anh ta đã học lên cấp ba, chưa bao giờ làm việc đồng áng, nửa như dân thành phố, nên trông có chút yếu đuối cũng là chuyện thường tình.