Quý Nguyên Sơ nắm tay cô chặt hơn, khẽ gật đầu: “Ừ.”
Nhận ra thái độ lạnh nhạt của anh, Bạch Tuyết thoáng thất vọng, cô ta nhoẻn miệng cười, nói: “Đây chắc là Trì Tuệ nhỉ, xinh quá.”
Trì Tuệ mỉm cười nhạt: “Cảm ơn.”
Ba thanh niên trí thức khác cũng bước tới chào hỏi.
Khi nhìn thấy Trì Tuệ, ánh mắt của Tần Phàm thoáng ánh lên sự ngạc nhiên.
Anh ta không ngờ trong cái xó núi này lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Tiếc là đã có chồng rồi.
Lưu Giai Giai: “Thật là trùng hợp.”
Bạch Tuyết liếc nhìn giỏ nấm của Trì Tuệ, bất ngờ thốt lên: “Wow, các anh hái được nhiều nấm thế, sao bọn em chẳng thấy gì cả?”
“Anh Quý, anh có bí quyết gì không thế?”
Quý Nguyên Sơ bắt đầu có chút khó chịu.
“Chắc là do may mắn thôi.”
Anh liếc thấy tay còn lại của Trì Tuệ đang buồn chán nghịch mấy cái ô nấm nhỏ, liền cau mày nói: “Chúng tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh gật đầu chào rồi nắm tay Trì Tuệ rời đi.
Bạch Tuyết: “...”
Lưu Giai Giai thấy vẻ mặt Bạch Tuyết thất vọng, mím môi cười khẩy.
Mới đến đây, chỉ vì xinh đẹp mà cô ta đã nhờ hết người này người kia trong đội giúp đỡ.
Chỉ vì Quý Nguyên Sơ từng cứu mình mà Bạch Tuyết lại tưởng anh có ý gì với cô ta.
Giờ thì còn giở trò õng ẹo trước mặt vợ người ta nữa chứ.
Đúng là buồn nôn!
...
Từ sau khi chạm mặt nhóm Bạch Tuyết, Trì Tuệ vốn líu lo nói suốt giờ lại im thin thít.
Quý Nguyên Sơ nhận ra Trì Tuệ có chút không vui, nhưng lại không rõ lý do.
Anh còn tưởng cô mệt.
“Mệt rồi hả, em có muốn anh đưa về trước không?”
Đưa em về để rồi quay lại hái nấm cùng cô gái thanh niên trí thức xinh đẹp kia à?!
Trì Tuệ phồng má, giọng có phần buồn bã: “Không mệt, mình đi tiếp đi.”
Giỏ tre của cô vẫn chưa đầy.
Cô muốn hái đầy giỏ rồi mới về.
Quý Nguyên Sơ hơi nhíu mày.
Anh lờ mờ nhận ra dường như tâm trạng của Trì Tuệ có gì đó không ổn, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh nắm lấy tay cô, dựa vào trí nhớ, dẫn cô đến một chỗ khác.
Khi nhìn thấy mấy cụm nấm gà mọc rất tốt, Quý Nguyên Sơ mới thở phào.
Quả nhiên, khi Trì Tuệ nhìn thấy những cây nấm to hơn bàn tay mình, đôi mắt cô sáng lên.
“Nấm lớn quá!”
“Ừ.”
Quý Nguyên Sơ cầm xẻng, vừa hái nấm vừa thầm đợi Trì Tuệ hỏi anh xem đây là loại nấm gì, vì sao lại mọc to như vậy.
Nhưng đợi đến khi anh hái hết hai cụm nấm to đó, Trì Tuệ vẫn chỉ tò mò cầm cây nấm lớn nhất ngắm nghía, chẳng buồn mở miệng hỏi anh câu nào.
Thậm chí khi đứng lên, cô cũng chẳng để anh nắm tay, một tay nghịch nấm, tay còn lại cầm một que nhỏ gõ xuống đất.
Quý Nguyên Sơ nhìn chằm chằm vào cây nấm mà mình vừa hái, càng nhìn càng thấy chướng mắt.
“Tuệ Tuệ?”
“Ừm.” Giọng Trì Tuệ nghe vô cùng bình thản.
Quý Nguyên Sơ cắn cắn lưỡi, hỏi cô: “Tối nay muốn ăn gì? Nấm nấu canh thịt nhé?”
Trì Tuệ nghĩ đến nồi canh nấm thịt thơm ngon, nuốt nước bọt.
“Em cũng muốn lắm, nhưng mua thịt thì tốn tiền mà.”
“Ừ, chúng ta về nhà trước, cất nấm đi rồi anh ra cửa hàng mua thịt.”
Biết tối nay sẽ có canh nấm thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Tuệ vốn đang buồn bã cũng dần rạng rỡ trở lại.
Cô thậm chí còn không từ chối khi Quý Nguyên Sơ chủ động nắm tay mình.
Khi gần xuống núi, họ lại gặp nhóm của Bạch Tuyết.
Rõ ràng, họ cũng đang định xuống núi, nhưng giỏ tre đều trống trơn, dường như chẳng thu hoạch được gì.
Bạch Tuyết nhìn cây nấm to trong tay Trì Tuệ, ngạc nhiên kêu lên: “Tuệ Tuệ, cây nấm cô cầm to quá!”