Trì Tuệ siết chặt cây nấm lớn trong tay, mím môi đáp: "Ừm, đúng là to thật."
Bạch Tuyết mỉm cười, nói: "Tuệ Tuệ à, hôm nay bọn tôi cũng định hái ít nấm về nấu canh nấm, nhưng mãi chỉ hái được có chút xíu, bốn người ăn thì không đủ.
Cô có thể đổi vài cây nấm với tôi được không? Tôi sẽ đổi bằng kẹo sữa Đại Bạch Thỏ."
Trời ơi!
Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ là loại kẹo cao cấp đấy!
Lúc nói ra điều này, Bạch Tuyết đầy tự tin.
???
Có thế thôi à?
Trong không gian của mình, Trì Tuệ không chỉ có kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, mà còn có đủ các loại kẹo mềm, chocolate, khoai tây chiên, mì gói nữa cơ.
Trì Tuệ cười nhạt: "Không sao, không cần đổi đâu, tôi cho các cô hai cây nấm."
Nói rồi, cô ra hiệu cho Quý Nguyên Sơ lấy vài cây nấm từ giỏ tre ra đưa cho Bạch Tuyết.
Quý Nguyên Sơ lấy hai cây nấm đen, không to cũng không nhỏ, đưa cho Bạch Tuyết.
Hai cây nấm đó vừa đen vừa nhỏ.
So với cây nấm trắng to trong tay Trì Tuệ, những cây nấm mà Quý Nguyên Sơ đưa trông chẳng khác gì con vịt xấu xí.
Điều này khiến Bạch Tuyết cảm thấy không thoải mái, không chỉ vì mấy cây nấm, mà còn vì sự quan tâm của Quý Nguyên Sơ dành cho Trì Tuệ.
"Anh Quý, có thể đổi cho em cây nào lớn hơn không? Hoặc là cho em cây nấm mà Tuệ Tuệ đang cầm, một cây đó là đủ rồi."
Trì Tuệ: "???"
Cô ôm chặt cây nấm trong tay, nhìn về phía Quý Nguyên Sơ.
Nếu anh dám đồng ý, cô sẽ tức chết mất!
Quý Nguyên Sơ thấy biểu cảm của Trì Tuệ, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
"Không được, nếu hai cây này không đủ, tôi sẽ cho thêm một cây nữa."
Nói rồi, anh lại đưa thêm một cây nấm đen nhỏ hơn nữa cho cô ta.
Bạch Tuyết: "..."
Hà Dương Vĩ khẽ nhếch mép, nghĩ thầm: Tên nhà quê này thật quá vô duyên rồi.
Lưu Giai Giai thì lại đứng phía sau, cười nhạo.
Bạch Tuyết cố giữ nụ cười trên môi: "Vậy cũng được, cảm ơn anh Quý."
Cô ta nhận ba cây nấm, tổng cộng còn không bằng một cây nấm lớn của Trì Tuệ, bỏ vào giỏ tre.
Sau khi cảm ơn xong, Quý Nguyên Sơ và Trì Tuệ liền rời đi.
Trên núi, Lưu Giai Giai nhìn thấy Bạch Tuyết bị bẽ mặt, bật cười thành tiếng.
"Thôi, về nấu canh với ba cây nấm mà cô đã vất vả xin được đi."
Tần Phàm nhíu mày không đồng tình: "Giai Giai."
"Được rồi được rồi, em không cười nữa.
Anh Tần Phàm thật đáng ghét."
Bạch Tuyết: "..."
Sau khi cất nấm đi, Quý Nguyên Sơ cùng Trì Tuệ ra cửa hàng cung tiêu ở đầu thôn để mua thịt.
Cả buổi chiều chạy đôn chạy đáo, lại không ngủ trưa, trên đường về nhà, Trì Tuệ bắt đầu ngáp liên tục.
Quý Nguyên Sơ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, liền gỡ chiếc giỏ tre xuống đeo trước ngực, rồi ngồi xuống trước mặt cô.
"Anh cõng em."
Trì Tuệ nhìn tấm lưng rộng lớn, mạnh mẽ của anh, lòng có chút dao động.
Nhưng nghĩ lại, bản thân không ngủ trưa, Quý Nguyên Sơ cũng vậy.
Lúc ở trên núi, chính anh đã phải tìm nấm, còn mang theo đồ nghề.
Anh chắc chắn mệt hơn mình nhiều.
Nội tâm cô đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng lý trí thắng thế.
Trì Tuệ lắc đầu: "Không cần đâu, tụi mình cùng đi bộ về."
"Leo lên."
Trì Tuệ: "..."
Được thôi.
Cô lại ngáp thêm một cái, rồi leo lên lưng anh.
Sau khi cô ngồi yên, Quý Nguyên Sơ mới vòng tay qua dưới chân cô, đứng lên và vững vàng bước đi về nhà.
Trì Tuệ vòng tay qua cổ anh, chợt nghĩ đến chuyện lúc nãy.
"Anh Quý."
"Ừ?"
"...!Có bao nhiêu người gọi anh là 'Anh Quý' như vậy?"
Quý Nguyên Sơ không suy nghĩ gì, đáp ngay: "Chỉ có em."
Trì Tuệ: "???"
Cô không tin nổi: "Vừa nãy có người gọi anh là 'Anh Quý' mà!"