Ở trường, cô không thể tham gia bất kỳ môn thể thao nào.
Mỗi lần lớp cô thua trong các cuộc thi thể thao, lại có những lời xì xào: "Nếu lớp mình không có cái đồ ốm yếu kia, thì đã chẳng thua rồi."
Khi tham gia các buổi tụ họp, cô cũng nghe thấy những lời xì xào:
"Đó có phải là tiểu thư nhà họ Trì không? Xinh đẹp thật, trông cũng ngoan ngoãn."
"Cô ta bị bệnh tim đấy.
Ai lấy cô ta thì đúng là rước thêm phiền toái."
"Trời ơi, bệnh tim à? Vậy có sinh con được không?"
"Bệnh tim bẩm sinh, cô thử nghĩ xem?"
"Vậy thì thôi, phiền phức thật đấy."
"Tổng giám đốc Trì cũng không dễ dàng gì."
"Ừ đúng vậy..."
Trong phòng.
Trì Tuệ ôm chặt đầu gối, ngồi trên giường, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cô vùi mặt vào đầu gối, nức nở: "Hu hu hu...!con nhớ bố mẹ, nhớ ông bà nội..."
...
Chiều tối, khi Quý Nguyên Sơ tan làm về, bữa cơm đã được chuẩn bị sẵn.
Thấy thức ăn được hâm nóng trên bếp, anh ngẩn người.
Chẳng phải đã hứa với Trì Tuệ là chờ anh về rồi nấu ăn cùng sao?
Anh rửa tay sạch sẽ, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Tưởng rằng Trì Tuệ đang ngủ, nhưng không ngờ cô lại ngồi trên bàn đọc sách.
Quý Nguyên Sơ cảm thấy có gì đó không ổn.
"Tuệ Tuệ, anh về rồi, ăn cơm thôi."
"Vâng."
Trì Tuệ đặt sách xuống, đi thẳng ra ngoài lấy thức ăn từ bếp.
"Bố ơi, ăn cơm thôi."
"Được!"
Quý Nguyên Sơ đứng ở cửa phòng, cau mày nhìn bóng lưng lạnh lùng của Trì Tuệ mà không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Buổi trưa vẫn ổn cơ mà, sao giờ lại thế này?
Trong bữa ăn, Quý Nguyên Sơ kiềm nén sự thắc mắc trong lòng vì có bố anh ở đó.
Nhưng sau khi ăn xong, khi thấy Trì Tuệ vẫn không nói với anh một lời nào, anh không thể chịu nổi nữa.
Anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào phòng và nhìn cô chằm chằm.
"Tuệ Tuệ, có chuyện gì vậy?"
“Anh Quý.” Trì Tuệ nói, giọng rất bình tĩnh: "Nếu không phải lần đó Trì Bảo Châu gọi đội dân quân đến, anh có cưới em không?”
Quý Nguyên Sơ không hiểu: “Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”
“Em chỉ muốn biết thôi, anh Quý trả lời em đi.”
“Ừ.”
Tim Trì Tuệ như lỡ một nhịp, cô lặng lẽ thở ra một hơi, khẽ cong môi: “Chuyện xảy ra ở nhà em, dù thế nào thì anh cũng là người bị hại.”
Giọng nói của Trì Tuệ vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng từng lời từng chữ làm Quý Nguyên Sơ cảm thấy bất an.
“Tuệ Tuệ, mọi chuyện qua rồi.”
“Chưa qua đâu.”
Trì Tuệ lắc đầu: “Chưa qua, anh Quý, xin lỗi anh và cũng cảm ơn anh.
Chúng ta ly hôn đi.”
“Anh là người tốt, em không nên bám vào sự tốt bụng của anh mà không chịu buông tay.
Anh yên tâm, sau này nếu anh muốn kết hôn với ai mà cô ấy ngại chuyện anh từng cưới em, em sẽ giải thích rằng giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì.”
“Trì Tuệ!”
Mặt Quý Nguyên Sơ tối sầm lại, đôi mắt anh đầy tia máu, không hiểu tại sao cô lại nói những lời này.
“Đừng nói nữa, chúng ta không ly hôn.”
Anh cứng nhắc thốt ra vài lời.
Trì Tuệ không thể kìm được nước mắt, bật khóc nức nở: “Sao có thể không ly hôn được chứ? Anh tốt như vậy, không nên bị một rắc rối như em kéo xuống…”
Chiều nay Trì Tuệ đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu không có cô, Quý Nguyên Sơ sẽ không phải bỏ ra 100 đồng và chiếc radio cho nhà họ Trì.
Nếu không có cô, anh cũng không phải làm xong phần công điểm của mình rồi lại phải giúp cô.
Nhà anh còn phải nuôi thêm một miệng ăn, lại phải mua quần áo cho cô...
“Đừng khóc nữa.”
Quý Nguyên Sơ thấy cô khóc thảm thế, lòng anh như bị vặn xoắn.
Nhanh hơn cả suy nghĩ, anh đã kéo cô vào lòng mình.
Lo cô ngồi không thoải mái, anh bế cô đến giường, để cô ngồi lên đùi mình.
Một tay anh ôm eo cô, tay kia vụng về lau nước mắt cho cô.