“Đừng khóc nữa, Tuệ Tuệ, ai nói em là rắc rối chứ? Anh ước gì mình có thể giúp em nhiều hơn.”
Hả?
Trì Tuệ nghe câu nói đó, tiếng nức nở cũng ngưng bớt.
Giúp cô nhiều hơn?
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt qua làn nước mắt, nấc lên một tiếng: “Anh không chê em vụng về, không biết làm gì, không biết nhổ lạc, không biết cấy lúa, không biết gặt lúa, là một rắc rối sao?”
“Ai nói em không biết làm gì?”
Quý Nguyên Sơ cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mắt đỏ hoe của cô.
Trì Tuệ ngại ngùng, nín thở.
“Em nhổ lạc rất sạch sẽ, còn biết làm bánh cuộn ngon, trồng rau cũng ngon hơn nhà người khác.
Tuệ Tuệ rất giỏi.”
Lông mi Trì Tuệ khẽ run, đôi má ửng đỏ.
“Nhưng rõ ràng anh là người trồng rau mà…”
“Nhưng em là người tưới nước cho rau.”
Trì Tuệ ngượng ngùng.
Cô cảm thấy Quý Nguyên Sơ hình như thích mình.
Nhưng những lời của cô gái thanh niên trí thức ban ngày vẫn vang vọng trong đầu cô.
Cô ngập ngừng hỏi: “Anh Quý, nếu hôm đó không phải là em mà là người khác, anh cũng sẽ cưới cô ấy chứ?”
Quý Nguyên Sơ nhíu mày, đây là giả thuyết gì vậy?
Nhìn vào đôi mắt trong veo, trông như chú mèo nhỏ bị tổn thương của cô, anh chắc chắn đáp: “Sẽ không.”
Trước khi gặp Trì Tuệ, anh thực ra rất ghét ý nghĩ kết hôn.
Nhưng vào ngày đó, khi mở mắt ra và thấy đôi mắt đẫm nước của Trì Tuệ, phản ứng đầu tiên trong lòng anh không phải là phản đối, mà là đau lòng.
Anh không thể giải thích được lý do.
Ngay cả sau này, anh vẫn cảm thấy thật lạ lùng khi mình lại có thể cảm thấy thương một cô gái mà mình thậm chí còn chẳng có ấn tượng gì.
Mũi Trì Tuệ đỏ ửng, mắt cô cay cay.
Cô cắn môi, chậm rãi vòng tay qua cổ anh, giọng lí nhí gần như không nghe thấy: “Vậy… anh có thích em không?”
Tim Quý Nguyên Sơ đập thình thịch, tai anh nóng bừng.
“Ừm.”
“Em cũng thích anh Quý.”
Nhìn cô gái e thẹn trong lòng mình, cuối cùng anh không thể kìm chế nữa, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên và cúi xuống hôn cô.
“Ưm…”
Cả hai đều là lần đầu tiên hôn, không những không biết hôn thế nào, mà cũng không biết cách thở.
Đôi môi của Trì Tuệ bị râu lún phún của anh cọ vào ngứa ngáy, cô nhớ lại trong những cuốn truyện từng đọc, bèn thử mở miệng ra.
Nếu không mở, Trì Tuệ cảm thấy môi mình sẽ bị anh ép đến sưng lên mất.
Hai mươi phút sau.
Trì Tuệ yếu ớt tựa vào lòng Quý Nguyên Sơ, đôi mắt mơ màng, miệng thì khép chặt lại.
Cô sợ rằng nếu mình không cẩn thận, thứ gì đó lại lẻn vào miệng cô!
Hu hu hu.
Cô đau hết cả lưỡi rồi.
Không chỉ lưỡi đau, miệng cũng đau, mà vùng quanh miệng cũng đau!
“Tuệ Tuệ…”
Nghe giọng khàn khàn của anh gọi tên mình, Trì Tuệ vội vàng đưa tay che miệng, cảnh giác nhìn anh.
Quý Nguyên Sơ im lặng.
Không nói một lời, anh bế cô lên, đưa vào phòng tắm.
“Anh đi lấy nước nóng, em ngâm chân cho thoải mái.”
Trì Tuệ cảm thấy mình vô tình đã mở ra một cánh cửa nào đó trong lòng người đàn ông này.
Trước đây, hai người hiếm khi ôm nhau.
Nhưng từ hôm nay, Quý Nguyên Sơ cứ thích hôn cô, rồi thỉnh thoảng lại kéo cô ngồi lên đùi anh.
Sau khi gặt lúa xong, Quý Nguyên Sơ đưa Trì Tuệ lên thành phố, định mua cho cô vài bộ quần áo và giày ấm.
Hai người lại như trước khi cưới, dậy sớm, chưa ăn sáng đã đi bộ ra đường để bắt xe vào huyện, dự định sẽ ăn há cảo ở đó.
Nhưng lần này có thêm một vị khách không mời mà đến — Bạch Tuyết và ba thanh niên trí thức khác.
Hôm qua xong việc, họ đã bàn nhau sáng nay lên thành phố để chơi, ăn chút gì ngon, rồi xem phim và thư giãn.