Trọng Sinh 70 Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi


“Không cần đâu đội trưởng, tôi vẫn có thể đi, không cần đè lên làm hỏng hành lý của mọi người!” Tô Thấm Nhiễm lắc đầu.

“Không cần đâu đội trưởng!” Lý Đông Mai cũng đồng thời nói.

“không có việc gì, hai người lên cũng chỉ như cho thêm hai túi ngô mà thôi!” Lâm Đại Sơn nói, đằng trước có bốn thanh niên trí thức, không thể không cho hai nữ đồng chí đi lên, hai nam đồng chí kia trở lại, hơn nữa hai đồng chí này nhìn cường tráng hơn so với hai nữ đồng chí kia.

“Ba!!” Lâm Diệu Đường không thể tin được mà nhìn Lâm Đại Sơn.

Đây mà là cha ruột sao? Gọi mình mang xe đạp lại đây chính là để đưa thanh niên trí thức về, sau đó lại đuổi anh trở về? Con đường này đi phải ít nhất là ba giờ đồng hồ!“Kêu gì mà kêu, tôi không có điếc, không phải anh muốn tránh cái công điểm này mà chạy lên trấn bây giờ anh tới đây làm gì?” Lâm Đại Sơn ghét bỏ nhìn Lâm Diệu Đường.


Lâm Diệu Đường nhìn thoáng qua hành lý, đôi mắt khép hờ của Tô Thấm Nhiễm, hung tợn mà trừng mắt nhìn hai nam thanh niên tri thức kia một cái, muốn hỏi hai người muốn xuống dưới như thế nào nhưng không dám nói, anh sợ sẽ khiến Thấm Nhiễm ghét mình.

“Tôi chả phải là sợ cô mệt hay sao, mới đến đây để đón cô, giờ cô không cần mà muốn đuổi tôi xuống xe bò hay sao?” Lâm Diệu Đường nào có dám nói mình tới đây là để xem phim, ông già liền mắng mình một câu đầy máu chó.

“Anh lái xe bò còn tôi sẽ xuống dưới?” Lâm Đại Sơn nhìn Lâm Diệu Đường mà trực tiếp dừng xe bò lại.

“Con không có nói thế!” Lâm Diệu Đường ăn mệt, nhưng đối phương lại là ông già nhà mình, cũng không dám mở miệng phun láo.

Lâm Đại Sơn liếc Lâm Diệu Đường một cái rồi tiếp tục khua xe bò đi tiếp về phía trước.

Lý Đông Mai và Tô Thấm Nhiễm dựa vào nhau, cảm nhận được ánh mắt khiếp người của Lâm Diệu Đường kia, vô cùng bái phục Tô Thấm Nhiễm vẫn còn có thể nhắm mắt dưỡng thần.

“A Nhiễm, cô cũng thật là lợi hại!” Lý Đông Mai nói nhỏ vào bên tai Tô Thấm Nhiễm.

Tô Thấm Nhiễm trộm mà đẩy Lý Đông Mai một chút, cô nàng này thật là nhiều lời mà.

“Ha ha ha!” Lý Đông Mai cũng không né mà cười hai tiếng.

Trong lòng Tô Thấm Nhiễm chua xót, cũng không biết mình quay trở về nơi này một lần nữa có phải là để trả nợ hay không.


Đời trước, cả cuộc đời của cô chỉ làm từ thiện, tất cả tiền trong nhà cùng với tiền lương cô đi dạy học ngoài việc duy trì sinh hoạt thì tiền thừa còn lại đều được cô mang đi làm từ thiện, người nhà của cô không thích cô làm việc này, còn nói không trách cô nhưng họ cũng không muốn gặp lại cô, bất luận việc gì mà liên quan đến Tô Thấm Nhiễm đều khiến cho hai lão cảm thấy khó chịu trong lòng.

Mỗi năm cô chỉ có thể đứng ở xa mà nhìn trộm hai vị lão nhân, còn mình thì lại trộm đi thắp hương cho Lâm Diệu Đường.

Hoặc có thể là do đói bụng, cũng có thể do nhiều ngày không được nghỉ ngơi tốt, cho nên dù đường xóc cũng khiến cho Tô Thấm Nhiễm chậm rãi mà ngủ.

Đi ước chừng một giờ, ở chỗ ngã ba thấy được Phó Quốc Hưng và Lý Ái Dân hai người ở đó.

“Lâm đồng chí, vẫn là anh đến chở đi, tôi không biết đường!” Phó Quốc Hưng có chút đỏ mặt, thật là lãng phí một chiếc xe đạp.

“Anh xong đời rồi!” Lâm Diệu Đường hung tợn trừng mắt về phía hai người một cái.


Đúng là đồ phá hoại, biết thế đã không đưa xe cho hắn ta về trước? Làm hại tiểu gia anh phải đi bộ một giờ đồng hồ.

Phó Quốc Hưng vội vàng đưa xe cho Lâm Diệu Đường, hắn thật sự không thích ứng được tính cách của Lâm Diệu Đường, khác hẳn hoàn toàn lúc mà Tô đồng chí tỉnh lại, giống như hai người khác nhau vậy.

Bộ dáng nịnh nọt ở trước mặt Tô đồng chí thật khiến cho người ta muốn đá anh một phát.

Mà ở trước mặt người khác lại trở thành một người khác hoàn toàn như hai người vậy, kiêu ngạo ương bướng, bày ra thái độ ghét bỏ khiến người khác chỉ muốn bóp chết anh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận