Trọng Sinh 70 Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi


Lý Tuyết mang theo Tô Thấm Nhiễm tiến vào cũng không nói chuyện, liền đem đậu que đặt ở cạnh Triệu Tố đang nhóm bếp, chính mình cầm đồ ăn còn thừa đi qua xử lý.Nhanh nhẹn cắt cà tím, cà chua, sau đó gọt dưa chuột, rắc lên muối.Bên này Lý Đông Mai đã đem khoai tây gọt xong rồi, cùng Tô Thấm Nhiễm, Triệu Tố Cầm ngắt đậu que.“Tô Thấm Nhiễm, cô không cần ngắt tỉ mỉ như thế, lột đơn giản như vậy sau đó bẻ hai nửa là được, nếu làm tỉ mỉ như cô đến 7 giờ cũng chưa có cơm ăn!” Vương Ái Cúc nấu cháo bắp xong, đang chuẩn bị bắc nồi xuống liền nhìn đến chỗ đậu que của Tô Thấm Nhiễm.Có chút nhịn không nổi nữa, cầm lấy một cây đậu que của Tô Thấm Nhiễm xem.Ngày thường Triệu Tố Cầm rất chậm, hiện giờ Tô Thấm Nhiễm lại còn chậm hơn, Triệu Tố Cầm là thịt, cái này Tô Thấm Nhiễm vừa thấy chính là tiểu thư, sau này chắc phải chịu khổ rồi.“Thực xin lỗi!” Tô Thấm Nhiễm có chút mặt đỏ, cố nén khó chịu trong lòng ngắt đậu que giống như Vương Ái Cúc.Chủ yếu là bẻ ra sau nhìn đến gân đậu que lắc lư, trong lòng liền rất khó chịu, muốn đem nó lột xuống.“Không có việc gì, lát nữa ăn có thể nhổ nó ra!” Lý Đông Mai nhìn ra Tô Thấm Nhiễm không thoải mái.Lý Đông Mai nói một câu, Tô Thấm Nhiễm tưởng tượng đến hình ảnh nhổ đậu que ra.“Quen rồi thì sẽ tốt thôi!” Triệu Tố Cầm đem Tô Thấm Nhiễm trong tay đậu que lấy đi lại cấp Tô Thấm Nhiễm thay đổi một cây, nhẹ nhàng mở miệng.Tô Thấm Nhiễm trong lòng thở dài, sau đó yên lặng hái rau.Bên kia Vương Ái Cúc nhắc nồi cháo bắp xuống, dưa chuột của Lý Tuyết cũng làm xong, khoai tây cũng gọt xong rồi, lấy đậu que rửa rồi bắt đầu xào rau.Triệu Tố Cầm cùng Lý Đông Mai mỗi người một cái bệ bếp, Tô Thấm Nhiễm thấy vậy thu thập một chút rác.Khoảng hơn nửa tiếng liền chuẩn bị đồ ăn xong, Lý Tuyết, Triệu Tố Cầm nhanh nhẹn đem cháo bắp đã nấu xong mang ra.“Tôi đi kêu bọn Lý Cường!” Lý Tuyết lau một chút mồ hôi trên trán.Bốn người để lại cho mỗi người một chén cháo, đồ ăn cũng chia làm bốn phần, đặt riêng ở trên bàn cơm.Vừa chia đồ ăn xong, nhóm nam thanh niên trí thức liền lục tục tiến vào, mỗi người tiến vào đều liếc nhìn Tô Thấm Nhiễm một cái.Trong phòng tổng cộng bốn nữ thanh niên trí thức, Vương Ái Cúc lớn lên không được xinh đẹp cho lắm, Triệu Tố Cầm cúi đầu, Lý Đông Mai diện mạo bình thường, Tô Thấm Nhiễm như tiên nữ trong số họ, vừa trắng vừa có khí chất, đứng trong phòng bếp nhìn đã thấy không giống nhau.Mọi người ngồi xuống, nam thanh niên cười mở miệng.“Hoan nghênh các nữ đồng chí mới đến, những năm tháng tiếp theo, chúng ta chính là những huynh đệ tỷ muội hăng hái chiến đấu!”.Mọi người thấy vậy cũng vỗ tay theo, mấy năm nay rất nhiều người mới đến đây, mọi người cũng đều đã quen với việc này.“Cảm ơn mọi người, chúng tôi vừa tới có rất nhiều điều không hiểu, còn phải phiền các đồng chí chỉ giáo nhiều hơn.” Phó Hưng Quốc nhanh nhạy mở miệng.“Mọi người đều là người một nhà, có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần có thể giúp chúng tôi sẽ giúp hết mình.” Lý Tuyết cười đồng ý.Có thể thấy, người đứng đầu ở đây chính là Lý Cường và Lý Tuyết, cả hai đều là người tài sắc vẹn toàn, có hai người hoan nghênh, bữa cơm tối diễn ra khá vui vẻ, thoải mái.

Ăn một chút bột ngô trong bát, thật ra hương vị cũng không tệ lắm, có một mùi ngô thơm ngát.

Ngoài ra, kỹ năng nấu nướng của Lý Tuyết rất tốt, dưa chuột rất vừa miệng, món hầm tuy rằng không có dầu gì nhưng vẫn ngon vô cùng.

Tô Thấm Nhiễm đã nhiều năm không ăn mấy thứ này.

Nhưng cô cũng không gắp nhiều, tuy rằng rất đói, cũng chỉ ăn một chén rưỡi bột ngô.

Bột ngô là có định lượng, đồng chí nữ mỗi người hai chén, đồng chí nam mỗi người ba chén.

Tô Thấm Nhiễm trực tiếp múc nửa chén của mình cho Lý Đông Mai.

“A Nhiễm, ngày mai cô để ít một chút là được rồi!” Lý Đông Mai mở miệng, tổng cộng cũng chỉ có một ít lương thực như vậy, cũng không thể hơi chút đều chia cho mình.

“Được rồi!” Tô Thấm Nhiễm cười gật đầu.

"Có ai không? Mang lương thực tới cho mọi người đây!" Mọi người vừa ăn cơm xong thì bên ngoài truyền đến tiếng gọi lớn của Lâm Diệu Đường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui