Khi đó, cô trách cứ cha kế Đường Chính Đức không quan tâm đến đến sống chết của cô, trách cứ mẹ Trương Hoa Liên có chuyện gì mà sao không đi chung với cô trở về.Cô nhắm mắt lại, dường như còn nhớ rõ, khi đó cô đã không nhìn thấu những lời nói dối của Trương Hoa Liên nên đã cãi nhau một trân rất lớn với Trương Hoa Liên.Đường Duyệt a Đường Duyệt, uổng cho ngươi vẫn là một học sinh trung học đâu!Vậy mà lại sống giống như một kẻ ngu ngốc, đáng đời ngươi đời trước bị Ngô Tân Minh chi cần nói vài câu dễ nghe, liền hại cả đời của mình.Năm 1986, con đường trở lại thị trấn Song Hà vẫn chưa được sửa chữa, không phải là một con đường bê tông bằng phẳng, mà là một con đường đá với lỗ chỗ bùn đất.
Chiếc xe chạy lúc la lúc lắc, giống như là muốn toàn bộ nội tạng trong cơ thể đều lộn ra ngoài.Lại thêm say xe, cho nên khi Đường Duyệt đến thị trấn rồi, liền mệt lả giống như vừa mới trải qua một hồi bệnh nặng.Chính là bởi vì như vậy mà đời trước, Đường Duyệt mới cãi nhau với Trương Hoa Liên.
Nếu như mẹ cô có ở đây thì coi như như có chịu khổ cũng có người bên cạnh, đưa khăn tay hay nước gì đó.Nhưng đời này sau khi sống lại, Đường Duyệt mới phát giác được khi xưa mình có nhiêu nhiêu khốn kiếp.Đợi ba bốn tiếng đồng hồ, bây giờ đã là bốn, năm giờ chiều, Đường Nguyệt đang dựa vào một cái cây lớn hưởng thụ bóng mát mới nhìn thấy bóng dáng của Trương Hoa Liên.Trước đây, mẹ cô là nói như thế nào ?- “Mẹ xuống xe ở phía trước, có một số chuyện tại trong huyện làm chậm trễ nên mới để cho con đợi lâu như vậy.”Với lý do vớ vẩn của Trương Hoa Liên như vậy, vậy mà ngay lúc đó Đường Duyệt lại ngây ngốc tin.Cô hoàn toàn không có chú ý tới rằng chuyến xe buýt cuối cùng từ trong huyện đến thị trấn thì mãi đến 5:30 mới đến thị trấn.Mà bây giờ, 5 giờ còn chưa tới làm gì có tuyến xe chứ?Ánh mắt Đường Duyệt rơi vào trên đôi giày giải phóng màu xanh quân đội chằn vá đúp của Trương Hoa Liên, rõ ràng là bởi vì đi bộ nhiều nên dính rất nhiều bùn đất.
Thời tiết này, chỉ mới có nắng một ngày, trên đường còn có một ít bùn đất, còn có những hố bùn.- “Tiểu Duyệt, con đã đợi lâu chưa? Mẹ ở trong huyện có chuyện chậm trễ nên mới tới muộn như vậy.”Lý do này của Trương Hoa Liên rất sứt sẹo, nói xong còn cẩn thận cẩn thận nhìn Đường Duyệt, chỉ sợ Đường Duyệt tức giận, bà nói:- “Tiểu Duyệt, con đừng giận mẹ, lần sau mẹ sẽ không như vậy.”- “Mẹ.”Đường Duyệt sụt sịt, cố nén nước mắt nói:- “Mẹ, thời gian còn sớm, chúng ta ngồi một lát đi, uống chút nước rồi đi.”Mẹ đã đi bộ lâu như vậy, nếu là bây giờ liền laaoj tức đi trở về thôn thì chắc chắn sẽ mệt mỏi hơn.Đường Duyệt săn sóc đưa ấm nước đến phía trước, nói:- “Mẹ, nước này con đã uống qua, nhưng mà, con uống như thế này .”Đường Duyệt ra dấu động tác uống nước của cô, điều này thật hài hước nhưng lại khiến cho người ta ấm lòng.- “Tiểu Duyệt, mẹ cũng uống như vậy.”Trương Hoa Liên đi bộ thật sự rất mệt, bà cầm bình nước lên, học theo dáng vẻ uống nước lúc trước của Đường Duyệt, giữ lại hơn phân nửa cho Đường Duyệt.- “Mẹ, con ngồi ở đây uống nước đều muốn uống no, ẹm uống đi.”Đường Duyệt đẩy nước trở về.Trương Hoa Liên thật sự đi bộ đến mức miệng đắng lưỡi khô, cho nên cũng không từ chối.Từ thị trấn Song Hà đi đến trong thôn, ước chừng phải đi đường nửa canh giờ.
Nếu là ở đời sau, khi đường đã được sửa xong, cưỡi xe gắn máy cũng chỉ là mất khoảng mười hai - mười ba phút mà thôi.Nhà họ Đường nằm ở giữa thôn, phía sau là núi, trước mặt là mảng lớn ruộng màu mỡ, bên cạnh chính là đường cái.Nhà của Đường Chính Đức là nhà ở gần nhất, một căn nhà có bốn cửa và ba gian phòng ở, đã cũ kỹ nhiều năm rồi , vách nhà là những tấm ván gỗ cùng đầu gỗ làm thành, nóc nhà che kín bằng những mảnh ngói màu xám xanh.
Hướng bên kia căn nhà là nhà của bà nội Đường và nhà của bác cả Đường - Đường Chính Nguyên.- “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng trở về, con đói.”Giọng nói của Đường Quân từ trong sân truyền đến.- “Đến rồi, đến rồi, mẹ liền đi làm cơm đây.”Trương Hoa Liên vừa vào nhà liền chui vào phòng bếp.Đường Duyệt đứng tại cửa sân, nhìn Đường Quân đang cầm dao chẻ củi tước mũi tên trúc trong sân- đứa em trai cùng mẹ khác cha của cô.- “Chị chính là không biết tốt xấu, chó cắn Lã Đồng Tân, không biết lòng tốt của người ta.”Đời trước, Đường Quân bởi vì cô bị bệnh mà người nhà họ Ngô không thèm quan tâm, Đường Quân đã cùng nhà chồng của cô lý luận, là Đường Quân đứng ra làm chỗ dựa cho cô.Nhưng sau đó thì sao?Đường Duyệt thậm chí không dám nhớ lại, về sau, cô trách Đường Quân vì đã đánh nhau với cô em chồng nhà chồng một trận.
Từ đó, cô đối với Đường Quân càng là không có sắc mặt tốt.Maix cho đến khi coo chết đi, cũng không biết Đường Quân đi nơi nào.- “Chị nhìn tôi như vậy làm cái gì? Cây kiếm này của tôi là để chơi.”Quân Đường giống như giấu đi món đồ quý giá - đem cây kiếm trúc kia giấu đi..