Tối hôm qua bà ta gọi Ngô Kiến Đình về nhà ăn cơm, chính là vì muốn nói rõ với Ngô Kiến Đình, anh ta không xứng với Khương Tiễn Lê, bảo anh ta thức thời mau chóng chia tay.
Nào ngờ, bà ta còn chưa kịp mở miệng, Ngô Kiến Đình đã uống đến bất tỉnh nhân sự với Khương Tiễn Huệ.
Bà ta tức giận ném hai người vào phòng khách, sau đó trở về phòng ngủ.
Ai ngờ ngày hôm sau tỉnh lại, không biết hai người họ đã ngủ trên giường của Khương Tiễn Huệ từ lúc nào.
"Mẹ, mẹ!" Khương Tiễn Huệ ôm chặt đùi Triệu Tú Mai: "Mẹ, thật ra con vẫn luôn thích Kiến Đình, tuy tối hôm qua là ngoài ý muốn có chút trơ trẽn, nhưng trong lòng con cảm thấy may mắn, có thể ở cùng anh ta một đêm, con không oán không hối!"
"Chát!"
Triệu Tú Mai nặng nề tát cô ta một cái, lập tức cảm thấy một ngụm máu tươi nghẹn ở cổ họng, lửa giận ngút trời.
"Sao mày lại không biết xấu hổ như vậy! Chưa kết hôn mà đã thất thân, còn là người yêu của chị gái ruột của mình, không biết xấu hổ.
Mày nên đi tìm một người đàn ông có tiền mới đúng, phải hạ tiện bao nhiêu mới có thể tìm người thuộc tầng lớp quê mùa như Ngô Kiến Đình này chứ!"
Khương Tiễn Huệ là người đẹp nhất trong ba đứa con gái của bà ta, thuở nhỏ bà ta đã tỉ mỉ bồi dưỡng cô ta rồi.
Mặc váy đẹp cho cô ta, mua kem dưỡng da đắt tiền, còn đưa cô ta đi học múa hai năm.
Chính là muốn cô ta trưởng thành, gả vào nhà cao cửa rộng.
Kết quả cô ta mới hai mươi mốt tuổi, đã lăn lộn với một người đàn ông từ nông thôn đến.
Sao có thể khiến bà ta không tức giận, không phẫn nộ, không buồn nôn cho được!
Ngô Kiến Đình nắm chặt hai tay, cúi đầu không nói một lời, chỉ là sâu trong đáy mắt ẩn chứa sự phẫn hận mà người bên ngoài không dễ phát hiện.
Khương Tiễn Huệ hai mắt đẫm lệ, quật cường nhìn Triệu Tú Mai.
"Ba năm trước, con và chị hai cùng lên lớp 12, là con sợ mẹ và cha chu cấp cho hai sinh viên học đại học chịu gánh nặng quá nặng nên chủ động từ bỏ thi đại học, đến cao ốc bách hóa làm việc.
Trong ba năm này, tiền lương mỗi tháng con được phát đều chỉ giữ lại hai mươi đồng, số còn lại giao hết cho mẹ trợ cấp chi tiêu gia đình.
Hiện tại, con chỉ muốn gả cho người đàn ông mình thích, có gì sai?"
Quay đầu cô ta còn không quên trừng mắt nhìn Khương Tiễn Lê, "Khóc khóc! Chị có mặt mũi nào mà khóc? Lúc trước mẹ đã tìm được công việc tốt trong nhà tắm cho chị, chị sống chết không muốn đi, nhất định phải lên đại học.
Học phí sinh hoạt của chị đều xài tiền của tôi, nếu không có tôi, chị cũng không thể là sinh viên được người người khen ngợi, càng không thể quen biết Kiến Đình! Chị nhường cho tôi một người đàn ông thì đã sao?
Thứ chị hy sinh là tình yêu, thứ tôi hy sinh là tiền đồ cả đời!
Tôi khuyên chị, tam quan đàng hoàng một chút!"