Vì hiện tại nhà nước khuyến khích tự lập hộ kinh doanh riêng, nên một năm qua, trên thị trấn ít nhiều gì cũng đã mở mấy cái cửa hàng.
Hà Hạ muốn mua miếng xốp để làm đệm ghế sô pha ở trong một cửa hàng vải hoa mới mở. Vải ở trong tiệm vải hoa cũng không có nhiều màu, ngoại trừ vải hoa ra thì cũng bán một số những món đồ khác, ví dụ như cây bông vải và đệm xốp. Đệm xốp là một loại đệm mới ra mắt hai năm gần đây, mà giá cả của nó cũng không rẻ, vì vậy nên ngoài cưới gả ra thì người ta cũng không tùy tiện tới mua.Sau khi bàn bạc về giá cả với ông chủ xong, Hà Hạ đưa kích thước của chiếc ghế sô pha ở nhà cô cho ông chủ tiệm vải hoa, và ông chủ vải hoa đi lấy thước đo và cắt cho Hà Hạ.Trong lúc đợi ông chủ cắt miếng xốp, Hà Hạ đi dạo một vòng trong tiệm một chút, sau đó ông chủ gói lại miếng xốp đó mà vội vàng đưa đến cho Hà Hạ, Hà Hạ trả tiền xong thì rời đi.Đối diện tiệm vải hoa chính là cung tiêu xã.
Lúc này, cung tiêu xã vẫn chưa tan rã hoàn toàn. Sau 78 năm, nền kinh tế phát triển nhanh chóng theo thời đại, cơ bản là thị trường hàng hóa đã có chuyển biến tốt.
Đã có nhiều mặt hàng không cần phiếu mà vẫn có thể mua, nhưng các mặt hàng lớn như như xe đạp, tivi truyền hình, ghế sô pha thì vẫn cần phiếu.Thời đại này mới có một tiệm tạp hóa vừa mở ở trên thị trấn, các mặt hàng bên trong chủ yếu là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, muốn mua thứ gì thì có thể đến trước kệ hàng đó để chọn, đánh giá cao món nào thì lấy món đó.
Kiểu mô hình này chiếm được rất nhiều sự hài lòng của quần chúng nhân dân trong suốt hơn hai mươi năm mua hàng ở cung tiêu xã. Một truyền mười, mười truyền một trăm, người tới mua đồ ở tiệm tạp hóa càng ngày càng nhiều.
Có vài người không mua đồ, thì cũng muốn đến để đi dạo một vòng trong tiệm. Vừa nãy Hà Hạ có đi ngang qua cái tiệm tạp hóa đó, bên trong chật kín người.
So với tiệm tạp hóa đông như trẩy hội ở thành phố, thì có thể dùng từ vắng như chùa bà đanh để hình dung về cung tiêu xã. Hà Hạ muốn mua cho mình một lọ kem dưỡng, trước khi cô kết hôn ở kiếp trước, Bành Văn Tuệ đã mua cho cô một lọ để dùng, nhưng sau khi kết hôn, Tăng Văn Việt đã nói cái lọ kem dưỡng này có mùi không thơm, nó toát ra một mùi tinh dầu rất khó ngửi, nên anh ta đã ép Hà Hạ không được xài nữa. Hà Hạ không nghe anh ta, cô tiếp tục kiên trì dùng hết lọ kem dưỡng.
Sau khi dùng xong thì Hà Hạ cũng không mua nữa, không phải là vì cô sợ Tăng Văn Việt không thích, mà lý do cô không mua là bởi vì một lọ kem dưỡng thật sự rất mắc.
Loại kem dưỡng da Pehchaolin mà mẹ cô đã mua cho cô, một lọ có giá ba đồng.
Sau khi kết hôn, Tăng Văn Việt không tự mình kiếm tiền, số tiền trong tay cô, ngoài lễ vật đám hỏi, chỉ có số tiền tiết kiệm mà cô dành dụm được trong suốt những năm qua.
Hà Hạ không có nguồn kinh tế nên không nỡ mua dùng. Sau đó cô nhận nuôi Tăng Tú Cầm, lúc nhỏ thì cũng không cần tiêu tiền, nhưng đến khi cô bé đến tuổi đi học, tiền học phí của mỗi học kỳ đều là một khoản chi khá lớn.
Tăng Đại Thuận và Lưu Hương Đào thì vẫn chưa chết, hai vợ chồng bọn họ lo việc nhà, lượng sản xuất trên đồng ruộng trong một năm, rồi lại phải nộp thuế nông nghiệp nên cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu.Hằng năm bán lương thực, bọn họ cũng chỉ đưa cho Hà Hạ khoảng chừng mười hai mươi đồng mà thôi.
Hà Hạ còn phải nuôi đứa trẻ, cha mẹ ở nhà cũng cần phải biếu quà, mỗi một xu cô đều hận không thể chia đôi ra để chi tiêu, cô lại càng không nỡ mua loại mỹ phẩm dưỡng da như kem dưỡng này.Nhưng không dưỡng da thì không được, vì vậy mỹ phẩm dưỡng da của cô đã thay đổi từ loại kem dưỡng da giá ba đồng thành loại dầu ngao sò giá hai hào. Sau khi Tăng Tú Cầm lên trung học phổ thông, Tăng Đại Thuận mất, chỉ còn lại một mình Lưu Hương Đào, cuộc sống cũng ngày càng tốt hơn, cuộc sống của Hà Hà cũng thoải mái hơn, lúc này đây cô mới bắt đầu chăm sóc cho da mặt của mình. Nghĩ đến Tăng Tú Cầm, Hà Hạ tính ngày một chút, phát hiện ngày mà Lưu Hương Đào tìm thấy cô bé ở lối rẽ chỉ cách hiện tại một vài ngày.
Hà Hạ quyết định đợi đến ngày hôm đó, cô sẽ lập tức tới nằm vùng ở giao lộ đó.
Kiếp này Lưu Hương Đào không đến nhặt cô bé, cũng không biết số mệnh của cô bé sẽ như thế nào đây.
Suy cho cùng, cũng đã từng là mẹ con, vả lại ở kiếp trước, Tăng Tú Cầm hiếu thuận với cô như vậy, cô cũng không nỡ để cô bé phải chịu khổ. Đưa Tăng Tú Cầm về, Hà Hạ không sợ không nuôi nổi cô bé, mặc dù bây giờ cô không có tiền, nhưng chỉ cần cô cố gắng đi kiếm, với khả năng biết trước tương lai, cô vẫn có thể nuôi nổi một đứa con nít..