Diệp Hoan xoay người lại nhìn thấy người quen càng đi càng xa ở kiếp trước, trái tim nhỏ kích động nhảy thình thịch.Chú Kỷ vẫn anh tuấn nho nhã như trong ký ức, dung mạo của dì Lâm xinh đẹp, nhưng kém chú Kỷ một bậc.Hai đứa trẻ di truyền gen tốt của cha mẹ, Kỷ Nguyên Sâm không hổ được bạn học xưng là nam thần số một, sau khi lớn lên tuyệt đối là cấp độ nam thần.
Kỷ Nguyên Trân mắt vừa đen vừa tròn, miệng nhỏ đỏ hồng, là một tiểu loli đáng yêu.Diệp Hoan nhanh chóng quan sát xong bốn người, giả vờ xoa ngực, trấn an cảm xúc của mình, mới mỉm cười nói với Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song: “Chào chú, chào dì, mọi người có việc gì sao?”Diệp Hoan nhớ vào lúc cô vinh quang trong tiền kiếp, chú Kỷ trước mắt này là người đã trở thành thị trưởng, đùi vàng chân chính, thi thoảng Diệp Hoan xem tin tức trong tỉnh sẽ nhìn thấy bóng dáng của chú Kỷ trên tivi.
Đáng tiếc sau đó chênh lệch giữa hai nhà quá lớn, càng đi càng xa, sau này hai nhà không có quan hệ gì, cô không ôm chặt đùi vàng này.Kiếp này nếu có cơ hội, có thể tạo quan hệ tốt với chú Kỷ thì tốt quá.Còn chuyện của ba người còn lại trong nhà họ Kỷ, Diệp Hoan không biết nhiều, cô chỉ nghe nói Kỷ Nguyên Sâm ra nước ngoài du học, còn tin tức của dì Lâm và Kỷ Nguyên Trân, Diệp Hoan không hề biết chút gì, bởi vì người nhà họ Kỷ bình thường đều rất kín tiếng.Diệp Hoan có thể biết được tin tức của Kỷ Nguyên Sâm là vì lúc nhỏ là bạn cùng trường với Kỷ Nguyên Sâm, cộng thêm họ làm hàng xóm vài năm, dĩ nhiên Diệp Hoan nhớ cậu ấy.
Sau đó Diệp Hoan tham gia họp lớp cấp hai, thông qua miệng của bạn học biết tin tức của Kỷ Nguyên Sâm.
Bởi vì Kỷ Nguyên Sâm là người nổi tiếng của Nhất Trung, cậu ấy không chỉ là nam thần Nhất Trung, còn là học bá, quanh năm chiếm vị trí nhất khối.Có thể nói, học sinh của Nhất Trung không ai không biết cậu ấy.
Bạn học của Diệp Hoan lúc tán gẫu thi thoảng vẫn nhắc tới bạn cùng trường Kỷ Nguyên Sâm.
Bởi vì bạn học này học cấp ba ở Nhất Trung, thật sự khâm phục vị học trưởng Kỷ Nguyên Sâm này.Kiếp trước, người nhà và họ hàng của Diệp Hoan đều là người quá đỗi bình thường, cha cô lăn lộn tốt cỡ nào cũng chỉ thăng chức làm sở trưởng đồn công an trong trấn, dĩ nhiên không thể so với chú Kỷ làm thị trưởng.Diệp Hoan cảm thấy cho dù hai nhà làm hàng xóm rất tốt, nhưng đợi sau khi chú Kỷ được điều đi, quan hệ giữa chú Kỷ và cha dần nhạt đi.
Có thể chính vì cha cô từng làm lính, tính tình ngay thẳng, lại sĩ diện, sợ qua lại nhiều với chú Kỷ sẽ khiến người ta cảm thấy ông nịnh bợ cán bộ chức cao.
Cho nên sau này quan hệ giữa hai nhà dần nhạt nhòa.Diệp Hoan muốn ôm đùi vàng, không cầu tài cũng không cầu chức danh, cô chỉ là nhìn thấy đùi vàng liền không nhịn được muốn ôm mà thôi.Cho nên khi đối mặt với người nhà họ Kỷ, gương mặt nhỏ của Diệp Hoan cười cực kỳ rạng rỡ, xinh đẹp giống như đóa hoa nở rộ, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho người ta.“Cô bé, đến bên hồ chơi là không đúng, em còn dẫn em trai đi chơi, có nguy hiểm thì phải làm sao?” Kỷ Nguyên Sâm nhìn thấy cô bé Diệp Hoan đội mũ rơm to, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ bằng bàn tay, cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.Diệp Hoan sợ phơi nắng đen mặt mình, lấy mũ rơm của mẹ ra đội, người nhỏ con đội cái mũ rơm to, trông rất đáng yêu.“Chú, nước bên hồ rất nông, chúng cháu ở bên bờ bắt ít cá nhỏ, sẽ không xuống nước bơi.” Sở dĩ Diệp Hoan đồng ý đi bắt cá chính là sợ cô không đồng ý đi, hai em trai sẽ lén cô đi.Diệp Hoan biết tính của hai em trai, có cô trông coi mới an toàn hơn.
Cô thật sự dẫn em trai đến bên bờ bắt cá nhỏ, sẽ không xuống nước.Đáng tiếc Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song sợ bọn trẻ xảy ra chuyện, không đồng ý để Diệp Hoan dẫn em trai đi bắt cá.
Vì chuyện này, Kỷ Chấn Hoa thậm chí còn muốn kéo bọn trẻ tới nhà mình.“Bé gái, cháu tên gì, là ở nhà này sao? Chúng ta là hàng xóm mới chuyển tới, sau này nên làm quen rồi.
Cháu xem bọn chú vừa tới, không biết gì cả, hay là cháu và em trai theo bọn chú tới nhà mới xem giúp, bọn chú vẫn chưa biết làm sao thu xếp nhà mới?” Kỷ Chấn Hoa hạ thấp tư thái dỗ dành trẻ con, chính là không muốn bọn trẻ đến bên hồ chơi.Kỷ Chấn Hoa cũng không biết Diệp Hoan trọng sinh, càng không cho rằng cô có thể quản được hai em trai.
Ông ấy cảm thấy trẻ con không có lực tự khống chế, nói không chừng cảm thấy trời nóng quá sẽ xuống nước, mới chút xíu thế này, lỡ như chết chìm chính là chuyện lớn, không phòng không được.Xem ra đợi ngày mai phải tìm người trông nom chuyện trẻ con xuống nước, tốt nhất tuyên truyền rộng ở nông thôn, tăng cường ý thức của các bậc phụ huynh ở phương diện này, đề phòng trẻ em chết chìm, cứu một sinh mệnh đuối nước chính là cứu một gia đình..