Diệp Hoan nhìn trong nhà này ngay cả chỗ có thể ngồi cũng không có, càng không có gì để chơi: “Dì, ở đây không có gì cả, ở rất nhàm chán.
Chi bằng mọi người tới nhà cháu chơi một lúc trước, đợi chú Kỷ nhờ người đưa gia cụ tới, mọi người lại tới.”Diệp Đông và Diệp Nam cũng cảm thấy ở đây không thú vị, anh trai không chơi với họ, họ đã muốn đi từ sớm rồi: “Chị, chúng ta về nhà đi.”Dĩ nhiên Lâm Nghi Song không có ý kiến: “Được, dì theo cháu về nhà trước.”Một đoàn người lại chuyển tới nhà Diệp Hoan.Lâm Nghi Song vừa đi vừa hỏi: “Hoan Hoan, cháu lớn hơn Đông Đông và Nam Nam mấy tháng? Sao cháu là chị gái, họ là em trai.”Trẻ con thích nhất là giành trẻ lời câu hỏi.Diệp Đông: “Hoan Hoan chào đời sớm hơn cháu và em trai.”Chuyện này họ quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, vì nghe rất nhiều người nói qua.Diệp Nam: “Bọn cháu sinh ba.”Cuối cùng cũng có người tiết lộ chân tướng.Lâm Nghi Song và Kỷ Nguyên Sâm đều kinh ngạc, đồng thời hỏi ngược lại: “Các cháu là sinh ba?”Diệp Hoan giải thích: “Đúng vậy, dì à, bọn cháu là sinh ba.
Cháu lớn nhất, là chị, Đông Đông và Nam Nam là em trai.”Lâm Nghi Song: “Cha mẹ cháu thật lợi hại, một thai sinh ba, thoắt cái trai gái song toàn.”Kỷ Nguyên Sâm không nhịn được quan sát Diệp Hoan và Diệp Đông, Diệp Nam.
Cậu ấy chưa từng thấy sinh ba, thật mới mẻ.
Diệp Đông và Diệp Nam rất giống nhau, còn tưởng hai người họ là song sinh, không ngờ trên họ còn có một chị gái.Lâm Nghi Song nói ra tiếng lòng của con trai: “Dì còn tưởng Đông Đông và Nam Nam là song sinh, không ngờ Hoan Hoan là chị gái trong sinh ba.”Đứa trẻ tò mò Kỷ Nguyên Trân biết song sinh là chị em gái hoặc anh em trai có tướng mạo rất giống nhau, cô ấy nhìn Diệp Đông và Diệp Nam không ngừng.
Sinh ba là gì, Hoan Hoan có tướng mạo khác với hai anh em này.Sau khi vào nhà họ Diệp, Diệp Hoan lễ phép mời khách ngồi, còn rót nước để nguội của mẹ cho họ uống.Mẹ con nhà họ Kỷ đều nói cảm ơn Diệp Hoan: “Cảm ơn Hoan Hoan!”Kỷ Nguyên Trân cũng cùng mẹ và anh trai nói cảm ơn Hoan Hoan, chọc Lâm Nghi Song cười, bà ấy hỏi: “Hoan Hoan, sinh nhật của cháu tháng mấy?”Diệp Hoan lanh lợi đáp: “Sinh nhật của cháu vào tháng ba.”Lâm Nghi Song: “Trân Trân sinh nhật tháng chạp, cháu lớn hơn con bé gần mười tháng.”Diệp Hoan vốn cố ý chiếm tiện nghi nói: “Cháu lớn hơn Trân Trân, vậy em ấy cũng gọi cháu là chị gái.”Kỷ Nguyên Trân buồn bực, vì sao tới đây cô ấy vẫn là người nhỏ nhất.
Nhưng em trai của Hoan Hoan đều gọi cô là Hoan Hoan, cô ấy cũng muốn gọi là Hoan Hoan, sẽ không gọi chị gái đâu.“Đúng vậy, Trân Trân nên gọi cháu là chị.
Nhưng Nguyên Sâm lớn hơn các cháu, các cháu phải gọi thằng bé là anh trai.”Diệp Hoan nhìn gương mặt tuấn tú của nam thần tương lai, chỉ đành ậm ừ gọi: “Anh nhỏ.”Thất sách rồi, vốn tưởng có thể chiếm tiện nghi làm chị, quên mất còn có một người lớn hơn cô.Diệp Đông và Diệp Nam cũng gọi anh nhỏ.Kỷ Nguyên Sâm không quá nhiệt tình “ừm” một tiếng, coi như đồng ý.
Trẻ nhỏ gì đó thật đáng ghét, muốn gọi thì gọi anh là được rồi, sao còn phải gọi là “anh nhỏ”, cậu ấy rất nhỏ sao? Kỷ Nguyên Sâm cúi đầu quan sát chiều cao của mình.Lúc mấy người nói chuyện, Kỷ Chấn Hoa đã gọi điện thoại xong quay lại, ông ấy đến nhà bên cạnh trước, thấy nhà mới không có ai, nhớ ra nhìn thấy nhà bên mở cửa, đoán được người đều tới bên này rồi, thế là ông ấy tự tìm tới.Diệp Hoan ân cần rót nước cho ông ấy: “Chú Kỷ khát không? Nước cho chú uống.”Kỷ Chấn Hoa nhận ly nước, không nhịn được khen: “Hoan Hoan thật hiểu chuyện.”Lâm Nghi Song: “Còn gì nữa, đừng thấy con bé lớn hơn Trân Trân nhà chúng ta mấy tháng, hai đứa so với nhau, giống như lệch một hai tuổi.
Trân Trân nhà chúng ta là công chúa nhỏ, còn không biết gì hết.”Nhưng cô gái nhà người ta đã biết chiêu đãi khách rồi.
Đoán chừng Hoan Hoan là do làm chị gái, đã sớm biết chăm sóc người khác.Diệp Hoan thấy anh nhỏ Nguyên Sâm và em gái Nguyên Trân nhàm chán, bèn bảo Đông Đông lấy truyện trong nhà ra cho hai người đọc.Diệp Đông và Diệp Nam cũng không keo kiệt, nghe lời chị gái vào phòng của họ lấy mấy quyển truyện tới.Kỷ Nguyên Sâm đã sớm không còn hứng thú với truyện nữa, nhưng ở đây không có việc gì làm, chỉ đành miễn cưỡng đọc truyện giết thời gian.Có hai quyển truyện Kỷ Nguyên Trân chưa từng đọc qua, nhưng cô ấy lại không biết hết chữ trên truyện, bèn bảo anh trai kể chuyện cho cô ấy.Kỷ Nguyên Trân: “Anh, em đọc không hiểu, anh đọc cho em nghe.”Cơ hội học tập tới rồi, Diệp Hoan lập tức sáng mắt lên, không khách sáo nói: “Anh nhỏ, em cũng muốn nghe anh kể chuyện, còn muốn nhờ anh dạy cho chúng em biết chữ bên trên.”Diệp Đông Diệp Nam: “Anh kể chuyện.”Kỷ Nguyên Sâm ngửa đầu cảm thán lần nữa: Trẻ con lắm việc thế đấy, thật phiền.Cũng không nghĩ xem cậu ấy mới mấy tuổi.Kỷ Nguyên Sâm đưa ra điều kiện: “Nếu Hoan Hoan sửa miệng gọi anh là anh, anh sẽ kể chuyện cho các em.”Ba đứa trẻ lập tức nhìn Diệp Hoan.Diệp Hoan bị nhìn tới đau đầu, lập tức sửa miệng gọi: “Anh.”Cô thầm cắn răng: Hình như bị nam thần chiếm tiện nghi rồi, sau này nhất định phải chiếm về gấp đôi..