Cố Tẩy Vi nghiến răng nghiến lợi chất vấn Lục Thời Tuyết sao không nói sớm với cô ta.
Lục Thời Tuyết nhún vai xòe tay, rất tủi thân: "Con định nói, nhưng mẹ không cho con nói, mắng con là người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm gì.
"
Cố Tẩy Vi: "! "
Cố Tẩy Vi ăn cơm xong thì rời khỏi nhà cũ, về đến nhà, tức giận đùng đùng gọi điện cho Cố Tẩy Nghiễn.
Rất nhanh đã có người bắt máy, giọng điệu của đối phương rõ ràng ôn hòa hơn Cố Tẩy Nghiễn rất nhiều, Cố Tẩy Vi ngẩn ra, tưởng mình gọi nhầm, xác nhận lại: "Tẩy Nghiễn à?"
Cố Tẩy Nghiễn vừa nghe là Cố Tẩy Vi, vẻ mặt lạnh đi mấy phần, hờ hững ừ một tiếng.
Đúng rồi, không gọi nhầm.
Cố Tẩy Vi cũng không quan tâm Cố Tẩy Nghiễn có bận không, lải nhải than phiền về Diệp Đóa Đóa, có chuyện nói đi nói lại mấy lần, Cố Tẩy Nghiễn thỉnh thoảng lại giơ tay nhìn đồng hồ, mười phút sau, cuối cùng không nhịn được ngắt lời cô ta: "Nói xong chưa.
"
Không phải hỏi, mà là ra lệnh không cho phép chống đối, khiến Cố Tẩy Vi còn đầy bụng khổ nước chưa trút hết trong phút chốc đầu óc trống rỗng, mơ mơ hồ hồ đáp: "Nói xong rồi.
"
Tiếp đó, bên tai liền vang lên một tràng tiếng tút tút.
Cố Tẩy Vi ngây người, em trai cô ta cứ thế cúp điện thoại của cô ta, quả nhiên là gần mực thì đen, tính tình em trai cô ta cũng ngày càng khó hầu hạ.
Cố Tẩy Nghiễn cúp điện thoại, mặt đen ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào điện thoại bàn trên bàn, mắt không chớp, như lâm đại địch, lần đầu tiên anh thấy chị gái mình lắm lời như vậy, một cuộc điện thoại có thể kéo dài gần mười phút, lâu như vậy, vợ anh muốn gọi điện cho anh cũng không gọi được.
Không gọi được, cô ấy có tức giận không?
Anh có nên gọi điện dỗ dành cô không?
Đang do dự, thì Trình Viễn Viễn gõ cửa đi vào, vỗ vai Cố Tẩy Nghiễn, vẻ mặt muốn ăn đòn: "Không nghe lời người già thì sẽ phải chịu thiệt đấy? Đã bảo rồi, kết hôn và tự do không thể có cả hai, mới ra ngoài có nửa ngày, em dâu đã kiểm tra anh rồi, mấy hôm nữa còn không gọi điện thoại đến nổ máy à.
"
Cố Tẩy Nghiễn liếc hắn một cái, bản thân anh còn cầu mà chẳng được.