"Nếu con nhớ không nhầm thì lương ba là bốn mươi, lương dì ít nhất cũng ba mươi lăm, còn lương chị là bốn mươi lăm, cả nhà một tháng cũng có cỡ một trăm hai mươi, cho dù là gạo mới ngon nhất đắt nhất thì cũng mua được cả một trăm mười cân, cộng thêm lương thực tinh chế mà nhà máy trợ cấp cho gia đình công nhân.
" Diệp Đóa Đóa cười tươi như hoa hỏi Lý Ngọc Mai để lấy công: "Dì, dì nói xem con tính toán như vậy có đúng không?"
Lý Ngọc Mai trợn trắng mắt trong lòng, xem cô có bản lĩnh thế nào, biết tính toán thì ghê gớm lắm sao, nhà cô chỉ ăn cơm không ăn thức ăn à, vừa định mở miệng, Diệp Đóa Đóa đã nhanh hơn bà một bước: "Dì nói đúng!"
Lý Ngọc Mai: "???"
Bà ta còn chưa nói gì mà đã đúng rồi sao?
"Trong nhà không chỉ ăn cơm, còn phải ăn rau, ăn thịt, thứ nào chẳng tốn tiền, mặc dù con đã lấy chồng, nhưng dù sao vẫn mang họ Diệp, sao có thể một mình ăn ngon mặc đẹp được.
" Diệp Đóa Đóa đưa tay chỉnh lại mặt đồng hồ, ánh nắng chiều tà phủ lên đó, phản chiếu ra những tia sáng vàng, vừa vặn chiếu vào mặt Lý Ngọc Mai, bà ta nheo mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ của Diệp Đóa Đóa.
Bà ta đang chờ câu nói này của Diệp Đóa Đóa.
Cho dù không lấy được tiền, cũng phải dỗ dành Diệp Đóa Đóa tháo đồng hồ xuống.
Vừa khéo hôm kia, đối tượng của em trai bà ta làm ầm ĩ đòi một chiếc đồng hồ làm sính lễ.
Lý Ngọc Mai nhìn Diệp Đóa Đóa, dưới ánh mắt mong chờ và phấn khích của bà ta, Diệp Đóa Đóa từ tốn nói hết lời: "Chiếc đồng hồ quả quýt của mẹ con không phải đang ở chỗ dì sao? Nhà mình khó khăn quá, thì bán nó đi thôi.
"
"Không được!" Mặt Diệp Quốc Vĩ đanh lại, nhíu mày không vui: "Bán gì thì bán chứ không được bán chiếc đồng hồ đó!"
Trên đời này, ngoài Diệp Đóa Đóa ra, thì với Diệp Quốc Vĩ, quan trọng nhất chính là chiếc đồng hồ quả quýt đó, nguồn gốc của nó, Diệp Đóa Đóa cũng biết.
Đồng hồ quả quýt thịnh hành nhất vào thời Trung Hoa Dân quốc, khi đó rất nhiều người để mua được một chiếc đã không tiếc tay chi cả mấy tháng lương của mình.