"Con thi đỗ vào khoa tuyên truyền, là do con tự nỗ lực, con phải cố gắng làm việc thật tốt, báo đáp sự tin tưởng của lãnh đạo xưởng đối với con.
" Diệp Quốc Vĩ làm người thật thà, cũng rất cố chấp, đã quyết định chuyện gì, thì chín con trâu cũng kéo không lại.
Diệp Quốc Vĩ đưa tay ra, Lý Ngọc Mai ngây người.
Diệp Quốc Vĩ nhắc nhở Lý Ngọc Mai: "Đồng hồ quả quýt, trả lại cho Đóa Đóa.
"
Con gái riêng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói chuyện lại dễ nghe, ông trong lòng đương nhiên vui vẻ, nhưng cũng không hồ đồ đến nỗi đem thứ cuối cùng mà vợ để lại tặng không cho người khác.
Miếng thịt đến miệng, Lý Ngọc Mai không nỡ nhả ra, đang lúc bà ta nghĩ cách qua mặt hai cha con Diệp Quốc Vĩ thì Lâm Tư Tình đã vào phòng mà bà ta và Diệp Quốc Vĩ ở, một lát sau đi ra, trên tay cầm chiếc đồng hồ quả quýt mà Đường Mạn Ninh tặng cho Diệp Quốc Vĩ.
Lý Ngọc Mai xông tới túm lấy Lâm Tư Tình, tức giận mắng: "Đồ phá của, mày lấy đồng hồ ra làm gì?"
Chỉ cần không lấy ra, thì nó vẫn là đồ của bà ta.
Lâm Tư Tình biết mẹ mình ngu ngốc, nhưng không ngờ lại ngu ngốc đến mức này, đành phải nhỏ giọng khuyên nhủ: "Mẹ, không bỏ thì không được.
"
Lý Ngọc Mai thiển cận, không nghe lọt tai, nhất quyết không chịu buông tay.
Lâm Tư Tình không còn cách nào khác, đành phải đồng ý sau này sẽ nộp hết lương hàng tháng, Lý Ngọc Mai tính toán cẩn thận một phen, mới miễn cưỡng buông Lâm Tư Tình ra.
Lâm Tư Tình đưa chiếc đồng hồ quả quýt cho Diệp Quốc Vĩ, Diệp Quốc Vĩ nhận lấy, thuận miệng hỏi một câu: "Mẹ con vừa nói gì với con?"
"Mẹ bảo con kiểm tra xem đồng hồ có bị hỏng không.
" Lâm Tư Tình mặt không đỏ, tim không đập trả lời.
Diệp Quốc Vĩ nghe xong, căng thẳng mở chiếc đồng hồ quả quýt ra, may mà mọi thứ vẫn như cũ, ông thở phào nhẹ nhõm, đưa đồng hồ cho Diệp Đóa Đóa.
Diệp Đóa Đóa cầm trên tay ngắm nghía, bề mặt màu vàng cổ điển, hoa văn thanh nhã giản dị, mở ra, có thể nghe thấy tiếng kim giây "tích tắc" chuyển động.
Giống như nhịp tim của một người.
Làm tín vật định tình tặng cho người trong lòng thì không gì thích hợp hơn.