"Diệp Sanh, ngươi hại chết con trai ta, ta nguyền rủa ngươi không chết tử tế!"
"Diệp Sanh, cứ chờ đó, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"
Diệp Sanh chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, da đầu như bị ai đó lột ra, khiến nàng không thể không mở mắt.
Tiếng chửi bới vẫn còn văng vẳng bên tai, và trước mắt nàng là một khung cảnh đen kịt, hoàn toàn xa lạ.
Xung quanh phảng phất mùi lá khô mục nát, mốc meo.
Sau lưng nàng tựa vào một bức tường gỗ thô ráp.
Giật mình, Diệp Sanh thử cử động cánh tay, chỉ để nhận ra hai tay mình đang bị trói chặt ra sau.
Chẳng lẽ bị bắt cóc?
Nàng nhớ rõ vừa xử xong một vụ án giết người nghiêm trọng do một thiếu niên gây ra.
Vừa bước ra khỏi tòa án, cha mẹ của bị cáo đã lao vào chửi rủa nàng thậm tệ.
Vì vụ án này, cả tháng nay nàng chưa được nghỉ ngơi tử tế, cuối cùng kiệt sức ngất xỉu do tụt huyết áp.
Chẳng lẽ có ai đó nhân lúc nàng ngất đã bắt cóc nàng sao?
Nghĩ lại thì có vẻ không khả thi, đó là ngay trước cửa tòa án, ai mà dám táo gan như vậy?
Diệp Sanh thử cựa quậy cổ tay, muốn thoát khỏi dây trói, nhưng chỉ càng siết chặt hơn, đau đến mức nàng phải hít một hơi.
Nhìn xuống, nàng phát hiện trên người mình không phải là bộ đồ công sở thường ngày, mà là một chiếc váy hoa lạ lẫm.
Đang ngỡ ngàng, một loạt ký ức không thuộc về mình ồ ạt tràn vào đầu nàng.
…
Diệp Sanh mất gần hai tiếng đồng hồ mới tiêu hóa hết đống ký ức đó và chấp nhận một sự thật: nàng đã xuyên không!
Nàng xuyên về năm 1992, vào thân xác một cô gái cũng tên là Diệp Sanh.
Chủ nhân cơ thể này mới 22 tuổi, da trắng, xinh đẹp.
Cô làm việc trong đoàn văn công của thành phố, từ nhỏ đã được bà ngoại dạy đàn tranh rất thành thạo.
Cha mẹ cô lại nhất mực muốn gả cô cho Chu Nghiên Thâm, một phi công đóng quân ở biên giới Tây Bắc, hơn cô 8 tuổi.
Hai người gặp nhau qua mai mối và chỉ mới gặp nhau có hai lần thì đã kết hôn.
Vào đúng ngày cưới, Chu Nghiên Thâm vì có nhiệm vụ khẩn cấp nên phải rời đi ngay, thậm chí còn chưa kịp động phòng.
Ban đầu, cô gái tên Diệp Sanh này động lòng vì vẻ ngoài tuấn tú và phong độ của Chu Nghiên Thâm, cũng mong muốn có một cuộc sống hạnh phúc bên anh.
Nhưng từ ngày cưới, anh đi biền biệt, suốt năm sáu tháng không có lấy một lời hồi âm.
Cô không chịu nổi cuộc sống ấy.
Từ nhỏ cô đã quen được người khác chiều chuộng, bao bọc, đàn ông xung quanh lúc nào cũng săn đón.
Đã vậy, mâu thuẫn với cha mẹ chồng càng khiến cô mệt mỏi và hoang mang về cuộc hôn nhân của mình.
Cô dần cảm thấy đây không phải là cuộc sống mà mình mong muốn, và rồi bắt đầu có mối quan hệ mờ ám với một anh chàng đồng nghiệp mới đến.
Vì vậy, cô gái ấy đã xin nghỉ dài hạn ở cơ quan, thu xếp hành lý, vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm chồng để ly hôn.
Đừng nhìn bề ngoài nguyên chủ xinh đẹp mà nhầm, đầu óc lại chẳng thông minh mấy.
Vừa xuống tàu ở thành phố Ô, cô đã bị lừa lên một chiếc xe và cuối cùng bị bọn buôn người bắt cóc đến nơi này.
Diệp Sanh nhắm mắt lại, nhớ ra rằng bọn buôn người bắt cóc nguyên chủ định đưa cô vào núi, bán làm vợ cho những người thợ rừng sống ở sâu trong núi, nơi mà người ta chẳng ai quan tâm đến gốc gác hay nhân phẩm của cô dâu mới.
Đêm qua, khi mới đến đây, hai tên buôn người thấy nơi này an toàn, nên sinh lòng dâm tà, định giở trò với nguyên chủ.
Cô gái chống cự đến cùng, lao đầu vào tường gỗ đến ngất lịm.
Lúc ấy, hai tên buôn người sờ thử, thấy cô không còn phản ứng, sợ quá liền bỏ chạy, không kịp mang theo gì khác.
Có lẽ đó cũng là lúc Diệp Sanh xuyên vào cơ thể này.
Bảo sao đầu nàng đau như muốn nứt ra, thì ra là do cú đập mạnh vào tường.
Trên mặt nàng cảm thấy có chút ướt nhão, chắc là vết máu đã khô lại.