Nguyên chủ hơn Diệp Tĩnh về mọi mặt, nên Diệp Tĩnh trong lòng luôn bất mãn, thường xuyên kiếm chuyện với nguyên chủ, lúc nào cũng nhân danh “chị cả” mà dạy bảo.
Nhưng lạ là, nguyên chủ vốn kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì, trong nhà chẳng ai nói được nàng hai câu.
Ấy thế mà, trước mặt Diệp Tĩnh, nàng lại ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, như thể có điều gì đó bị Diệp Tĩnh nắm thóp.
Diệp Sanh nhanh chóng nhớ lại mối quan hệ giữa nguyên chủ và chị gái này, cố chịu đựng cơn đau rát bên má, căm tức nhìn Diệp Tĩnh: “Ngươi thử động tay lần nữa xem?”
Diệp Tĩnh tiếp tục mắng: “Ngươi còn biết xấu hổ không? Bỏ trốn với đàn ông, khiến cả nhà Diệp gia mất mặt hết rồi…”
Diệp Sanh đột nhiên ngắt lời, khiến Diệp Tĩnh nghẹn lại, sững sờ nhìn nàng: “Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao?”
Diệp Sanh đưa thùng dầu năm cân trong tay cho Diệp Tĩnh: “Ngươi muốn giữ mặt mũi thì đi theo ta, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích.”
Nói xong, nàng nắm tay Bối Bối, lập tức hướng về phía cổng lớn đi tới.
Diệp Tĩnh ôm thùng dầu, đứng đó cả nửa ngày không phản ứng kịp.
Cô em gái ngoan ngoãn như mèo mọi khi, giờ lại dám to tiếng với mình? Còn dám bắt mình xách đồ?
Thấy Diệp Sanh đã đi xa, Diệp Tĩnh mới bừng tỉnh, vội vàng chạy theo: “Ê, Diệp Sanh, ngươi to gan nhỉ? Dám hét vào mặt ta, còn bắt ta xách đồ cho ngươi!”
Diệp Sanh chẳng thèm quay đầu lại: “Im miệng, nhìn cho kỹ phía trước là chỗ nào, ngươi còn dám làm ầm lên ở đây không?”
Diệp Tĩnh ngẩng đầu nhìn thấy cánh cổng lớn trang nghiêm phía trước, với những người lính gác đứng thẳng tắp, cô ta liếm liếm khóe môi, im lặng đi theo sau Diệp Sanh.
Vừa vào đến khu nhà, Diệp Tĩnh thấy trên đường không có ai liền bắt đầu quay sang dạy dỗ Diệp Sanh: “Ngươi đã lấy chồng, tốt nhất giữ chút liêm sỉ đi, đừng có làm mấy chuyện không biết xấu hổ.
Mẹ đã phải đổ bệnh vì tức giận với ngươi rồi đấy.”
“Ba mẹ vốn đã thiên vị ngươi, từ nhỏ để ngươi sống với bà ngoại, cho ăn ngon, dùng đồ tốt, còn dạy ngươi đàn tranh vẽ tranh.
Ngươi không thể sống vô ơn như con sói trắng mắt* được, càng không thể làm bà ngoại phải xấu hổ vì ngươi.”
Diệp Tĩnh cứ thao thao nói mãi, nhưng Diệp Sanh không đáp lại một lời.
Nàng dắt Bối Bối leo lên cầu thang đến tận tầng 4, mở cửa vào nhà, ném đống đồ xuống sàn, rồi ôm Bối Bối vào phòng ngủ: “Bối Bối, con ở đây ngoan ngoãn đợi, dì ra ngoài xử lý chút việc.”
Xong xuôi, nàng kiểm tra kỹ cửa sổ đã khóa rồi mới bước ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Tĩnh ôm thùng dầu khí, thở hổn hển mới vừa vào cửa, miệng lẩm bẩm oán trách: “Ngươi đi nhanh thế làm gì? Không biết chờ ta chút.
Lại còn bắt ta xách đồ nặng thế này…”
Chưa nói hết câu, cổ tay đã bị Diệp Sanh túm lấy, lôi vào phòng một cách loạng choạng, cánh cửa sau lưng cũng bị Diệp Sanh thuận tay đóng sầm lại.
Diệp Tĩnh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã lãnh trọn hai cái tát trời giáng, sau đó bị Diệp Sanh túm tóc, ấn ngã xuống sàn nhà.
“Diệp Sanh! Ngươi điên rồi sao? Ngươi dám đánh ta! Buông ra, để xem ta có đánh chết ngươi không!” Diệp Tĩnh vừa đau vừa giận, không ngờ cái đứa trước nay hiền lành này lại dám ra tay với mình!
Diệp Sanh giữ chặt tóc Diệp Tĩnh, ấn mặt nàng xuống nền nhà, đầu gối ghì chặt vào lưng khiến Diệp Tĩnh không thể nhúc nhích.
Thấy nàng còn có sức la hét, Diệp Sanh bèn dùng thêm chút lực, ép mạnh đến mức khuôn mặt Diệp Tĩnh biến dạng, phát ra những tiếng ú ớ không thành tiếng.
“Trước đây ngươi bắt nạt ta, ta nhịn.
Nhưng bây giờ ngươi còn dám đuổi tới tận đây để đánh ta? Ngươi nghĩ ta dễ bị bắt nạt lắm à?”
Diệp Sanh nói xong, lại nắm tóc Diệp Tĩnh, đập đầu nàng xuống nền xi măng hai lần: “Về sau ở trước mặt ta phải cẩn thận, nếu còn dám động tay, ta sẽ cho ngươi biết tay!”
Câu nói cuối cùng, Diệp Sanh nghiến răng gằn từng chữ một, nghe vào tai Diệp Tĩnh vừa lạnh lẽo vừa đáng sợ.