Dứt lời, cậu lính lại chạy biến đi, không để Diệp Sanh kịp nói thêm câu nào.
Diệp Sanh ngạc nhiên ôm đống đồ vào phòng, ngồi xuống sofa, mở hộp cơm ra.
Bên trong là hai cái bánh bao, hai cây xúc xích và một ít dưa muối.
Trong túi nilon có một chiếc áo phông màu xanh rêu, một cái quần đùi màu xanh biển và một đôi dép lê màu xám.
Dưới cùng là phong bì đựng hai mươi tờ tiền mệnh giá mười đồng.
Diệp Sanh có chút xúc động.
Thật không ngờ người đàn ông có vẻ lạnh lùng như Chu Nghiên Thâm lại cẩn thận chu đáo đến thế.
Nàng cũng đói bụng, nên ăn liền hai cái bánh bao với dưa muối.
Không có nước uống, nàng đành lấy hộp cơm hứng ít nước máy rồi uống tạm vài ngụm cho đỡ khát.
Cảm giác no bụng làm đầu óc nàng cũng dần tỉnh táo hơn.
Giờ đây, nàng nhận ra mình cần phải xây dựng quan hệ tốt với Chu Nghiên Thâm.
Hành lý bị mất, giấy tờ tùy thân cũng không còn, trước hết nàng phải làm lại chứng minh nhân dân thì mới có thể đăng ký thi luật sư.
Ngoài ra, nàng còn cần tìm một công việc để tự nuôi sống bản thân.
Công việc trong đoàn văn công của nguyên chủ, nàng chắc chắn không làm được.
Những kỹ năng như hát, múa hay chơi đàn tranh, nàng hoàn toàn không có năng khiếu.
Trẻ con ở cô nhi viện, có cơm ăn, có sách học đã là điều may mắn, sao có cơ hội tiếp xúc với những thứ như đàn tranh?
Diệp Sanh cầm hộp cơm, trong lòng dâng lên một niềm tin.
May mắn là hiện tại không phải thời kỳ khó khăn của những năm 60-70, việc tìm một công việc nuôi sống bản thân chắc cũng không quá phức tạp.
Nàng đã trải qua nhiều gian khổ, nên chịu khó thêm lần nữa cũng không thành vấn đề.
Diệp Sanh tự nhủ cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, đặt hộp cơm xuống và chuẩn bị đi tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi một giấc thật sâu.
Vừa mới đứng dậy, lại nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Nàng ngẩn người, chẳng lẽ Chu Nghiên Thâm lại nhờ ai đó mang thêm đồ tới? Nghĩ đến việc đây là khu nhà dành cho gia đình quân nhân, rất an toàn, Diệp Sanh liền bước ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái trẻ tầm 25-26 tuổi, mặc áo sơmi và chân váy dài, eo thon thả với chiếc thắt lưng đen, tóc đen buông dài như thác nước.
Cô có gương mặt thanh tú, trông rất dịu dàng.
Khi nhìn thấy Diệp Sanh, ánh mắt cô gái thoáng hiện sự bất ngờ, rồi nhanh chóng thay bằng vẻ đề phòng: “Ngươi là ai? Tam ca đâu?”
Diệp Sanh quan sát biểu cảm của cô gái, trong lòng thầm nghĩ: Có vẻ quan hệ với Chu Nghiên Thâm không hề đơn giản.
Nàng lịch sự đáp: “Vừa rồi có tiếng còi báo động, anh ấy đã đi rồi.
Nếu cô có việc thì để ngày mai quay lại nhé?”
Cô gái lắc đầu, giọng lạnh lùng: “Không cần.
Khi nào hắn trở về, nhắn với hắn là Bối Bối bị bệnh, bảo hắn dành chút thời gian đến thăm.”
Nói xong, cô quay lưng rời đi, không đợi Diệp Sanh trả lời, bóng dáng toát lên sự thất vọng và cô đơn.
Diệp Sanh đứng đó nhìn theo, cho đến khi tiếng bước chân của cô gái khuất hẳn, nàng vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh ngộ.
Cô gái này có con sao? Đứa nhỏ kia lại có quan hệ gì với Chu Nghiên Thâm?
Diệp Sanh đấm đấm đầu, nghĩ bụng việc này cũng chẳng liên quan gì đến mình, tốt nhất không nên xen vào chuyện của người khác.
Đi vào phòng tắm, nàng mới phát hiện ra nước lạnh mùa hè này lạnh đến cắt da.
Không lạ gì khi Chu Nghiên Thâm bảo nước ấm đã ngừng.
Diệp Sanh run rẩy, tắm rửa qua loa bằng nước lạnh, rồi giặt luôn chiếc váy duy nhất và bộ đồ lót.
Tạm chấp nhận chân trần, nàng mặc chiếc áo phông màu rêu và quần đùi xanh biển mà Chu Nghiên Thâm đã gửi.
Không tìm thấy giá treo đồ, nhưng may mắn trên ban công có dây phơi, Diệp Sanh cẩn thận phơi đồ lót ở dây dưới, váy thì để lên dây trên.
Nghĩ bụng sáng mai hẳn là sẽ khô.
Nằm lên giường, nàng do dự một lúc rồi vẫn quyết định kéo chăn bông lên.
Có lẽ do tắm nước lạnh nên dù đang giữa mùa hè tháng bảy, nàng vẫn cảm thấy lạnh đến nổi da gà.