Lý Khả bị cơn đau đánh thức.
Cô cảm thấy toàn thân mình như bị một chiếc xe tải lớn cán qua, không có chỗ nào là không đau, đau đến mức cô muốn chửi thề.
Dưới lưng là một bề mặt cứng ngắc.
Cái nệm cao su mà cô đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua sao lại cứng như vậy chứ?
Thật là mấy nhà bán hàng càng ngày càng lừa đảo, cô phải trả lại hàng thôi!
Cô cảm thấy dường như mình đã ngủ rất lâu, nhưng dường như đã rất lâu không ngủ.
Chỉ là những giấc mơ đứt quãng, mơ về quá khứ đau buồn của mình.
Trong giấc mơ, cô đang bận rộn trong nhà.
Mẹ nuôi Vương Thúy Liên với dáng vẻ đầy đau lòng đã mang đến cho cô một cốc nước.
Sau khi uống xong cốc nước đó, cô trở nên cực kỳ buồn ngủ, ngay sau đó cô đã mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Nó giống hệt căn nhà mà cô đã kết hôn nhiều năm trước.
Thậm chí bức tranh trên chiếc rương gỗ trầm cũ kỹ kia cũng giống hệt đồ cưới của cô khi ấy.
Gọi là đồ cưới nhưng thực ra bên trong chỉ có vài bộ quần áo cũ và một bộ ga giường chăn mền rách nát, không còn nhận ra được màu sắc.
Ngoài ra còn có tiền riêng mà cô đã giấu kín trong lớp lót.
Lý Khả vừa xoa xoa thái dương đang nhức nhối vừa quan sát bố cục căn phòng.
Giống quá...!Không đúng, đây không chỉ là giống mà hoàn toàn giống hệt phòng tân hôn của cô năm ấy.
Lý Khả là một người cứng rắn không ngần ngại tự véo mình một cái thật mạnh.
A, đau quá! Đau đến mức chân thực như vậy, có vẻ như không phải đang mơ, chẳng lẽ cô đã trọng sinh?
Tổng giám đốc Lý đã dành nhiều năm phấn đấu, gây dựng sự nghiệp thành công, cuối cùng cũng tậu được nhà cửa xe hơi sang trọng, chuẩn bị tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.
Ai ngờ chỉ sau một đêm, cô lại trọng sinh quay về năm 18 tuổi, vào năm 1998.
Hôm qua, cô cùng nhân viên công ty tổ chức team building leo núi.
Sau khi cùng mọi người vất vả leo lên đỉnh núi, cô vừa nói xong vài lời động viên tinh thần, chưa kịp nghỉ ngơi thì em gái và em rể của cô nói rằng đã tìm được một nơi có cảnh đẹp và muốn dẫn cô đi xem.
Phong cảnh đúng là rất đẹp, đứng trên cao nhìn xuống, lòng cô thoáng chốc thanh thản như thể cả đất trời đang nằm dưới chân mình.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô bị một lực mạnh đẩy xuống.
Khi rơi xuống, cô đã nghĩ liệu em gái mình có mua sẵn bảo hiểm cho cô không.
Lúc vụ án người phụ nữ mang thai ở Giang Tô bị đẩy xuống vách đá ở Thái Lan xảy ra, cô còn nhắc nhở em gái cẩn thận.
Không ngờ người bị đẩy xuống vách đá lại chính là cô.
Đôi cẩu nam nữ vong ơn bội nghĩa đó, chuyện gì cũng không làm nên hồn, ăn chẳng chừa lại gì nhưng thủ đoạn hại người lại học một cách hoàn hảo.
Là ý tưởng của em gái cô hay em rể, hay cả hai cùng mưu tính?
Đôi cẩu nam nữ vong ơn bội nghĩa!
Giá như cô biết mình sẽ chết thảm thế này, cô đã lập di chúc sớm, quyên góp hết tài sản, để hai kẻ lòng lang dạ sói đó không lấy được một đồng nào.
Nghĩ đến việc toàn bộ công sức phấn đấu bao nhiêu năm của mình đều vào tay hai kẻ đáng khinh, cô tức đến nghiến răng, chết không nhắm mắt.
Liệu họ có đối xử tốt với những nhân viên lâu năm của công ty không?
Hai kẻ chỉ biết bề ngoài như họ thì làm sao có thể điều hành công ty tốt được?
Hy vọng họ biết tự lượng sức mà thuê giám đốc điều hành chuyên nghiệp.
Nếu họ cố chấp tự mình quản lý, phá hoại hết thành quả mà cô đã xây dựng bao năm thì dù cô có làm ma cũng không tha cho họ.
Có quá nhiều câu hỏi, quá nhiều nghi vấn, cô chưa kịp tìm ra câu trả lời thì đã mất đi ý thức.
Trước khi mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong đầu cô lại là gương mặt của Trần Hành Nhất.
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã quay về đúng ngày cưới lúc 18 tuổi.