Trong phòng chính, gần cửa sổ là một hàng ghế gỗ cũ kỹ, nơi ba mẹ Trần và bốn anh em đang ngồi, đối diện và hai bên là các chị dâu và lũ trẻ.
Lý Khả liếc sơ qua một vòng, không thấy Trần Thần.
Trần Thần là con trai cả của anh cả, theo vai vế phải gọi cô là thím.
Việc trở thành thím của Trần Thần từng khiến cô đau khổ vô cùng ở kiếp trước, có lẽ trong lòng vẫn còn chưa buông bỏ được.
Dù sao thì tình đầu khó quên, nhất là khi nó kết thúc trong sự tủi nhục và thảm khốc.
Nhưng kiếp này đã khác rồi, cái tên đáng ghét đó ở kiếp trước dám đẩy cô xuống vách núi.
Giờ đã là thím của anh ta, cô sẽ dạy lại anh ta cách làm người, để anh ta biết thế nào là ăn cháo đá bát.
"Khả Khả đến rồi à, Hành Nhất đúng là, còn không biết đợi Khả Khả." Mẹ chồng đứng dậy, kéo tay cô lại, sắp xếp cô ngồi bên cạnh Trần Hành Nhất.
Trần Hành Nhất không nói gì, chỉ khẽ nhếch mép cười mỉa mai.
“Ba, mẹ, anh cả chị dâu, anh hai chị dâu, anh ba chị dâu.
Con xin lỗi đã để mọi người đợi lâu.” Lý Khả đứng lên chào từng người một.
“Đúng là đợi hơi lâu đấy.” Chị dâu cả không khách sáo.
“Cô dâu mới thật là đỏng đảnh nhỉ.” Chị dâu hai châm chọc.
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Lý Khả biết ba người chị dâu đều không vui vẻ gì, dù là cùng làm dâu nhà họ Trần nhưng tiền sính lễ của cô lại gấp mười lần của họ.
Hơn nữa số tiền gấp mười đó còn là do mấy gia đình họ cùng nhau gom góp.
Anh em thì tình cảm sâu nặng, từ nhỏ đã chăm sóc cho em trai, tiền bỏ ra cũng không sao, nhưng các chị dâu thì không có máu mủ ruột thịt với em chồng, hơn nữa họ còn có gia đình riêng cần phải lo lắng.
Phải bỏ ra một số tiền lớn như thế, trong lòng họ đương nhiên không thể thoải mái được.
“Ba mẹ, anh chị, con là người thẳng thắn, có gì thì con sẽ nói ra, mong mọi người đừng để bụng.
Con hiểu việc các chị dâu không vui vì số tiền ba vạn kia, tiền đó đã bị mẹ con lấy trả nợ cho em trai, con không được giữ lại xu nào.
Vì vậy, giờ con không có tiền.
Con có một ý tưởng, không biết mọi người thấy thế nào? Con sẽ viết giấy vay nợ, thời hạn trả là hai năm, lãi suất tính theo lãi suất ngân hàng.
Hy vọng mọi người có thể cho con chút thời gian để nghĩ cách kiếm tiền trả lại số nợ này.” Lý Khả vừa nói vừa đứng lên cúi đầu trước mọi người.
Nói xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra, căn phòng phút chốc im phăng phắc.
Nhưng ngay sau đó, căn phòng như bị đổ nước lạnh vào chảo dầu nóng, mọi người bắt đầu ồn ào bàn tán.
“Người một nhà không cần nói chuyện trả hay không trả.”
“Số tiền đó là để cho Tiểu Lục kết hôn, là cho, không phải cho vay, chẳng có chuyện trả lại.”
“Nói thì dễ, hai năm nữa cô lấy đâu ra ba vạn để trả.”
“Đúng vậy, nếu không trả được thì cái giấy vay nợ đó cũng chỉ là tờ giấy lộn thôi.”
Mọi người đều bàn tán sôi nổi, ba mẹ Trần không nói gì.
Trần Hành Nhất hiếm khi nhìn thẳng vào Lý Khả, vẻ mặt không tin nổi hiện lên trên gương mặt anh.
Trước đây Trần Hành Nhất đã gặp Lý Khả vài lần trong làng.
Mỗi lần nhìn thấy cô gái này, cô đều rụt rè, cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu nhìn ai, càng không dám nói lớn tiếng.
Giờ đây cô lại dám thẳng thắn nói chuyện và còn viết giấy vay nợ nữa, đúng là lợi hại thật.
Nhà họ Trần là một gia đình đông con, thế hệ này có bốn con trai và hai con gái, Trần Hành Nhất là con út.
Hiện tại tất cả đều đã kết hôn, trong đó nhà anh cả đã có một con trai hai con gái, nhà anh hai có một con gái hai con trai.
Anh ba và chị dâu ba mới kết hôn năm ngoái chưa có con.
Hai cô con gái lớn của nhà họ Trần đều đã lấy chồng.
Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện, chị dâu ba bưng một khay trà bước tới, trên khay có hai cốc trà: “Tiểu Khả, nào, pha trà mời ba mẹ trước đã.”
“Ba, mời ba uống trà.” Lý Khả cầm một cốc trà, khẽ cúi đầu và đưa trà cho ba chồng.
“Mẹ, mời mẹ uống trà.” Cô làm tương tự và đưa cốc trà còn lại cho mẹ chồng.
“Ừ, Khả Khả ngồi xuống đi.” Sau khi uống trà, ba mẹ chồng cô đưa cho cô phong bao lì xì.
"Thoắt một cái Tiểu Lục đã kết hôn rồi, các con đều đã trưởng thành, ba hy vọng các con đều có trách nhiệm và biết gánh vác.
Phải tôn trọng vợ, yêu thương con cái và xây dựng tổ ấm của mình thật tốt.
Gặp chuyện gì thì các anh chị em phải giúp đỡ lẫn nhau.” Ba Trần uống trà rồi nói.
“Tiểu Lục đã cưới vợ thì là trưởng thành rồi, sau này không được làm bậy nữa, phải đối xử tốt với Khả Khả.
Phải gánh vác trách nhiệm làm chồng, làm ba, Khả Khả là cô gái cởi mở và có trách nhiệm.
Hành Nhất, con nghĩ sao?” Mẹ Trần dặn dò con trai út.
Nghe đến trách nhiệm làm ba, Lý Khả có chút chột dạ, cô không có thai, tờ giấy siêu âm là do Vương Thúy Liên tìm người hối lộ để làm giả.
Kiếp trước, khi sự việc bị bại lộ đã gây ra một vụ ầm ĩ rất khó coi, thêm vào đó Lý Khả luôn âm thầm giúp đỡ nhà mẹ đẻ.
Vì vậy mọi người đều nghĩ rằng cô và Vương Thúy Liên đã thông đồng với nhau để làm giả tờ giấy siêu âm nhằm lừa cưới và lừa tiền.
Cô không cách nào thanh minh, không ai tin rằng cô không hề hay biết.
Kiếp này cô phải tìm cách trả lại số tiền rồi chọn thời điểm thích hợp để chủ động thú nhận, hy vọng sẽ được tha thứ.
“Anh em ruột cũng phải sòng phẳng rõ ràng.
Tiểu Lục đã được các anh chị giúp đỡ nhiều năm.
Nhà anh cả cho ba nghìn, nhà anh hai cho bốn nghìn, nhà anh ba cho năm nghìn, nhà chị cả cho ba nghìn, nhà chị hai cho năm nghìn.
Con sẽ cố gắng trả hết trong một năm, nếu không trả được, đất và nhà của con sẽ thuộc về các anh chị.
Thu nhập từ việc thu hoạch ruộng đồng của con hàng năm cũng sẽ thuộc về các anh chị cho đến khi số tiền được trả hết.”