Editor: Tô Nhi—------------Bởi vì xảy ra chuyện này nên tạm thời Mạnh Dao chưa đi vội.Cô ở chỗ ông cụ Tôn bồi ông ấy thêm chốc lát, thấy không có việc gì, mới nói: “Cha nuôi, con đi trước đây!”Cô có rất nhiều chuyện phải làm, còn phải đi về thôn một chuyến, không thể ở đây quá lâu được.Ông cụ Tôn gật đầu, bảo cô bận thì cứ đi đi.Mà Mạnh Dao vừa mới đi ra khỏi phòng khám liền thấy Kiều Tịch Ngôn đứng ở bên ngoài, thần sắc cô ta có chút khác thường, nhưng rất nhanh cô ta đã cười với cô.“Chị dâu!”Mạnh Dao không muốn phản ứng lại, hai người cơ hồ đã trở mặt, cô không muốn phải giả vờ với cô ta.Thực hiển nhiên, Kiều Tịch Ngôn không có loại tự giác này, cô ta ngăn cô lại, thâm sâu hỏi: “Không phải chị dâu không quen biết với bác sĩ Tôn sao?”Thời điểm lúc cô ta hỏi Mạnh Dao, rõ ràng Mạnh Dao đã nói với cô ta rằng mình và bác sĩ Tôn không quen biết.
Bây giờ mới có bao lâu đã nhận người ta làm cha nuôi?Hôm nay cô ta đến đây với danh nghĩa là khám bệnh nhưng thực chất là muốn nhìn xem tay bác sĩ Tôn đã bị hủy chưa, thực hiển nhiên kết quả không như cô ta mong muốn.Nhưng Kiều Tịch Ngôn cũng thấy được một màn vừa rồi.Trong lòng Kiều Tịch Ngôn không khỏi tức giận, Mạnh Dao thế mà dám lừa cô ta.“Liên quan gì tới cô?”Kiều Tịch Ngôn không nghĩ tới, Mạnh Dao dám trả lời cô ta cộc lốc như vậy.
Kiều Tịch Ngôn nhìn Mạnh Dao đầy kinh ngạc.Đây là loại thái độ gì?Kiều Tịch Ngôn miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, cố nói, “Chị dâu, nhìn chị nói kìa, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Bất quá, trước đó chị dâu có đồng ý với tôi sẽ cầu tình với bác sĩ Tôn giùm, chị dâu không quên chứ?”Mạnh Dao vô cảm nhìn Kiều Tịch Ngôn, lãnh lãnh đạm đạm, “Có sao?”Lại một lần nữa Mạnh Dao hỏi ngược lại cô ta, Mạnh Dao nhớ bản thân cô chưa từng nói qua lời này.Kiều Tịch Ngôn ngạc nhiên một lúc, sắc mặt cô ta cũng trầm xuống.“Chị dâu không nhớ rõ vậy thì quên đi, chị dâu là bây giờ là quý nhân, là do tôi đường đột, về sau tôi sẽ không tìm người giúp đỡ lung tung nữa.
Rốt cuộc, có một số người chưa bao giờ có lòng tốt cả.”“Cô nói không sai, sẽ không ai rảnh rỗi mà giúp đỡ loạn, cũng không ai vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác.
Trông cậy vào người khác không bằng tự trông cậy vào bản thân mình.
Cô là gì mà tôi phải nhờ cha nuôi giúp cô, cô đang bị mơ đẹp quá rồi đó!”Kiều Tịch Ngôn lạnh mặt, quay đầu bước đi.Vốn dĩ cô ta đang nổi giận đùng đùng, nhưng bỗng nhiên lại quay đầu, nhìn cô.“Chị dâu có thể giúp Kiều Hinh nhưng không thể giúp tôi sao?”Đôi mắt Mạnh Dao co lại, rõ ràng lời này của Kiều Tịch Ngôn là có ý tứ, phản ứng đầu tiên của cô là lẽ nào Kiều Tịch Ngôn biết cô đang giấu Kiều Hinh?Vốn dĩ Kiều Tịch Ngôn chỉ hỏi thử, bởi vì cô ta mơ thấy Mạnh Dao và Kiều Hinh chơi với nhau trong giấc mơ, không nghĩ tới hai người này thật sự có quan hệ tốt.Cô ta tiếp tục thăm dò Mạnh Dao xem Kiều Hinh đang ở đâu, thấy biểu tình của Mạnh Dao không thích hợp, trong lòng Kiều Tịch Ngôn càng thêm chắc chắn.Chỉ cần Kiều Hinh chưa ra khỏi huyện, sớm muộn gì cô ta cũng bắt được đứa em họ này rồi xử lý.Vốn dĩ Kiều Tịch Ngôn chưa tính xử lý chuyện Kiều Hinh, nhưng hiện tại mọi chuyện đều loạn cả lên, cô ta xử lý việc nào trước cũng vậy thôi.Kiều Hinh a, chuẩn bị gặp vận xui rồi.Mạnh Dao nhìn theo bóng dáng của Kiều Tịch Ngôn, nhịn không được nhăn mày.Kiều Hinh bị lộ?Mạnh Dao theo bản năng muốn tìm Kiều Hinh để nói cho cô ấy biết chuyện này, nhưng cô sợ Kiều Tịch Ngôn lừa cô đã dụ cô chỉ ra chỗ của Kiều Hinh.“Anh Khương….”Mạnh Dao quay lại nhìn Khương Văn Lỗi, hơi hé miệng, nhưng sợ bị nghe được, nên hai người đi thêm một đoạn nữa, đến chỗ không có ai mới nói: “Anh tìm cơ hội tới cửa hàng báo cho Kiều Hinh một tiếng, bảo cô ấy nhanh rời đi.”Khương Văn Lỗi gật đầu.Mạnh Dao nói tìm cơ hội tức là không phải hiện tại.Chờ đến khi anh ta rảnh rỗi, anh ta sẽ cho người tới nói..