Trọng Sinh Ái Thùy Thùy


Quan Tố Y ngồi cắm hoa dưới bóng râm của đình viện, hai nha hoàn đứng ở hai bên trái phải, chốc thì dâng lên một nhành hoa chốc lại nâng chiếc kéo.

Bên ngoài màn trúc bị gió lay là khung cảnh đầy trời lá úa ngập trong ánh chiều tà, mùa thu tới rồi.


“Phu nhân, Đại công tử đến, cậu muốn gặp ngài.” Tiếng bước chân dồn dập của mụ vú già quấy rầy đến sự tĩnh lặng của khung cảnh này.


Quan Tố Y ngẩn người, khuôn mặt vốn điềm đạm lại lộ ra vẻ hoảng hốt, dường như đang nhớ lại “Đại công tử” trong miệng bà ta rốt cuộc là ai.


Một lát sau, mày nàng nhíu lại, thong thả mà quyết tuyệt phun ra hai chữ: “Không gặp.”


Vú già muốn nói lại thôi, biết rõ bản tính phu nhân ngoan cố, vô cùng có chủ kiến, nói không gặp tức là không gặp.

Nhưng nơi này chỉ là một trạch viện hẻo lánh của Triệu gia, chỉ có gia nô phạm sai lầm hoặc nữ quyến bị sung quân mới ở tại đây, mỗi ngày trôi qua vô cùng kham khổ, chỗ nào mà bì được với Yến Kinh vốn phồn hoa vừa giàu có lại đông đúc? Mà khổ cái là mụ vú già mong về chủ trạch, lại không cửa không đường để đi, vừa hay đợi đến đại công tử, sao mụ ta có thể bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ hắn ta, vừa bước qua cửa hông là mụ đem lời phu nhân vứt ra sau đầu, dẫn đại công tử vào đình viện.


Quan Tố Y cắm xong một bình hoa Kim Cúc vừa xoay bình hoa, để chỉnh lại chỗ không vừa ý, bỗng lại thấy mấy phiến lá của một đóa Kim Cúc quá mức sum xuê, khiến cho ý cảnh khuyết thiếu khoảng trống dẫn đến khó lòng mở rộng trí tưởng tượng của người ngắm, liền cầm lấy kéo nhỏ mà tỉa tót.



“Mẫu thân.” Tiếng gọi ngậm đầy áy náy khiến đầu ngón tay của nàng khẽ run, lưới dao sắc lướt qua phiến lá vốn dư thừa, mà phạm vào một đóa Kim Cúc nở đến vô cùng mỹ miều.

Quan Tố Y chưa lập tức buông kéo, cũng chả để lộ vẻ ảo não, thậm chí đến đến đôi mày đang nhíu lại cũng giãn ra.

Nàng dùng mũi thanh kéo mà lướt từng phiến lá, lại đem nhành hoa vốn cắt phạm ném vào giỏ tre gần đó, lúc này mới nhìn về kẻ đứng ở ngoài đình viện, thiếu niên đầy mặt lo sợ bất an cùng vẻ đồi bại khó dấu.


Ánh mắt từ trên xuống dưới, chạm đến quải trượng trong tay hắn cùng chân trái rõ ràng ngắn một khúc, Quan Tố Y có chút kinh ngạc, muốn hỏi, cuối cùng vẫn không nên lời.

Nàng sở dĩ bị sung quân đến Thương Châu, chả phải vì nàng quản quá nhiều sao?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận