Trọng Sinh Ái Thùy Thùy


Ký ức khó lòng nhìn thẳng ngày càng trở nên rõ ràng, khóe miệng Quan Tố Y cong lên, tựa như đang trào phúng bản thân trước đây, lại dường như đang trào phúng thiếu niên tuyệt vọng mà khóc thê thảm dưới bậc thang.


“Chân ngươi bị gì?” Nàng nhẹ giọng dò hỏi.


Đạt được quan tâm đã lâu không gặp từ mẫu thân, nước mắt thiếu niên vỡ òa, nối thẹn mãnh liệt: “ Chân nhi tử bị người ta đánh gãy! Là Diệp di nương mua chuộc gã sai vặt bên cạnh nhi tử, khiến hắn dụ dỗ nhi tử so đấu cùng du hiệp, thái y nói nhi tử sau này không có cách nào đi lại như người bình thường, xem như phế đi.

Vì để cho Triệu Quảng kế thừa tước vị Trấn Bắc Hầu, nàng ta vậy mà đành hủy hoại đời này của nhi tử! Mẫu thân xưa nay đối xử nghiêm khắc với nhi tử, dạy nhi tử đọc sách, bảo nhi tử thủ lễ, nếu có sai sót nhất định trách phạt.

Trái lại Diệp di nương, chỉ luôn yêu chiều dung túng, khiến nhi tử trên đường sai chỉ biết quát tháo đấu đá đi càng lúc càng xa, mới thành nên cớ sự ngày hôm nay.”



Ánh mắt Quan Tố Y sâu thẳm, biểu tình khó dò.

Thiếu niên đã từng gọi hai tiếng “Diệp di” vô cùng thân thiết, lại đến trước mặt bản thân lạnh nhạt thưa hai chữ “Phu nhân”, đã từng đến nữa chữ “Mẫu thân” cũng chưa thốt lên một lần.

Khi rời khỏi Diệp phủ nàng liền nghĩ: Cũng không biết “một nhà cốt nhục chí thân” này có thể duy trì hòa thuận vui vẻ trong bao lâu, ấy vậy mà không đến hai năm, cái gì nên đến cũng đến cả rồi.

Gãy chân, phế nhân, lòng dạ của Diệp Phồn quả nhiên là tàn nhẫn.


Thiếu niên vô cùng bi thương, vẫn chưa chú ý đến mẫu thân rõ ràng đang thất thần mà tiếp tục thổ lộ: “Phải đến hôm nay, lòng nhi tử rốt cuộc mới sáng tỏ, đối với ngươi tốt chưa chắc là thật sự tốt, đãi ngươi xấu cũng chưa chắc là thật sự xấu.”


Quan Tố Y cười mà chả phát ra âm thanh, ánh mắt lại ánh lên vài phần trào phúng.


Cái gì gọi là đãi ngươi xấu? Ăn mặc ngủ nghỉ, đọc sách tập võ, thậm chí hôn sự tiền đồ, nàng hết lòng mưu toan vì một đôi trai gái không chút huyết thống này, dốc cạn sức lực, vậy mà đặt trong mắt trong lòng bọn họ là xấu.
Thôi thôi thôi, gặp phải một nhà lòng lang dạ sói như thế, rơi vào kết cục như hôm nay thật sự không oan.

Quan Tố Y lắc đầu nhẹ.


Thiếu niên nghe thấy tiếng thở dài, nỗi áy náy trong lòng càng dâng càng cao, chần chờ một chút lại sám hối mà nói: “ Mẫu thân, năm đó nhi tử đã sai vô cùng, không nên tin vào lời xúi giục của Diệp di nương, bôi nhọ ngài dan díu cùng Hứa phu tử.

Chân cẳng nhi tử tuy rằng phế đi, nhưng Diệp di nương cũng không thế chiếm được chỗ tốt, chỉ cần có phụ thân, tước vị Trấn Bắc Hầu vẫn mãi là của con, đãi con trở thành Thế tử, nhất định đưa ngài trở về phụng dưỡng.”


Nói đến đây, tròng mắt của hắn bỗng đỏ bừng, hai tay nắm chặt, phát ra âm thanh “cùm cụp”, như thể đang chịu đựng nỗi nhục to lớn cùng phẫn nộ tột cùng.

Do dự lại do dự, hắn cắn răng mà phun ra một câu: “Mẫu thân, ngìa biết chăng? Mẹ ta không chết!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận