Trọng Sinh Ái Thùy Thùy


Sẩy thai có lẽ ngược lại là chuyện tốt.

Quan Tố Y vuột nhẹ bụng bằng phẳng, chỉ cảm nỗi áy náy hàm chứa tiếc nuối cùng đau khổ chôn sâu dưới đáy lòng, tại giờ này khắc này dần tiêu biến không còn một mảnh.

“Tố Y chu bộc, từ tử với ốc”, Tố Y trắng tinh, phẩm hạnh thuần thiện, đây là mong đợi của tổ phụ dành cho nàng, tuy rằng rơi vào vũng bùn Triệu gia không thể giải thoát, nàng cuối cùng lại không lây nhiễm nửa điểm dơ bẩn.

Đứa nhỏ này nếu không phải là tương lai hy vọng cùng ký thác, mà là tội nghiệt, không đến cũng vậy mà thôi.


Cha không ra cha, mẹ không ra mẹ, con không ra con, Triệu gia sao có thể không loạn? Quan Tố Y sớm đã dự đoán được ngày này sẽ đến, lại không ngờ trong vũng bùn này lại sâu như vậy một bí ẩn kinh thế hãi tục, thật sự khiến nàng mở mang tầm mắt.

Nàng không lấy làm lạ cái sám hối của thiếu niên, cũng chả muốn là công cụ cho hắn phát tiết bi thương cùng phẫn hận, đang muốn kêu người kéo hắn đi, người ở bên Yến Kinh lại tới, đem đại công tử chân cẳng thương tật kéo lên xe ngựa nhanh chóng rời đi.



Bên ngoài đình hóng gió là tiếng hí vang của ve thu, Quan Tố Y đã ngây người một chốc, lúc này mới đem từng đóa hoa Kim Cúc vốn đang cắm trong bình rút ra, lại đổi thành bụi gai cùng cỏ lau khó nhìn.

Gai nhọn bụi gai đâm vào đầu ngón tay nàng, mang đến cảm giác đau đớn xuyên tim, nàng lại như không có tri giác, biểu tình từ đầu đến cuối lại một mực bình đạm thản nhiên.


Dùng kéo cắt bỏ những cành thừa Quan Tố Y cười tự giễu.

Tác phẩm bi thảm lại quái đản cỡ này, lại vô cùng tương đồng với đời này của nàng.

Nếu lúc trước nàng có thể hòa ly thì có chăng sẽ khác? Biết rõ Triệu gia là một đám ôi thiu lại hôi thối, nàng lại không thể rời đi, cũng chả thể ở lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân từng phút từng giây chết đuối trong vũng bùn này.

Đuôi mắt liếc đến mấy quyển sách bên cạnh bàn, nàng khó nhịn biểu tình oán giận, đem chúng nó vứt vào bếp lò hừng hực lửa vốn dùng để pha trà.


Nha hoàn kinh ngạc kêu lên: “ Phu nhân, không phải mỗi ngày ngài đều lật xem những cuốn sách đó sao? Sao lại nói đốt liền đốt?”



“Bi kịch nửa đời của ta nguồn gốc tại đây, không thiêu há có thể bình nộ hỏa?” Quan Tố Y nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhảy nhót cùng khói đặc bốc lên, chua xót nơi hốc mắt, từng giọt lệ không ngừng tuôn rơi.


Một nha hoàn khác kéo nhẹ tỷ muội khiến nàng đừng nhiều lời.

Nếu phu nhân sinh sớm 5 năm, gặp phải đám người “trời” Triệu gia, đã sớm hòa ly rồi tái giá hoặc giả tự mình chiếu cố bản thân tiêu dao một đời, nào như hôm nay? Nếu không phải nay thịnh hành học thuyết của Từ thị, nếu không phải thời nay thịnh hành [Nữ giới], [Nội huấn], phu nhân sao ra nông nỗi bị cầm tù ở nơi này.

Nàng nếu hòa ly tái giá liền tương đương hủy hoại thanh danh tỷ muội trong tốc, khiến chuyện hôn sự của các nàng tan vỡ, bơ vơ không nơi nương tựa, vì thế chỉ có thể cắn chặt răng đem máu nuốt xuống.

Đám ngụy quân tử đó hại người quá nặng mà!


Ngày hôm sau, có lẽ cảm thấy tồn tại không có hi vọng, thân thể Quan Tố Y vốn không khỏe mạnh, lại nhanh chóng suy kiệt, lúc đại nạn buông xuống, nàng dường như nghe tiếng Triệu Lục Ly cùng Triệu Vọng Thư vội vàng tiến tới mà vô cùng bi thương sám hối, lại chỉ để lại một câu:
“Chỉ nguyện cùng trời cuối đất
Đời đời kiếp kiếp, không hẹn gặp lại”
(Hàm ý: Chỉ một tâm nguyện lên trời xuống đất, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận