Trọng Sinh Anh Phạm Phải Một Sai Lầm


Chờ Lý Tri Tâm vừa đi, Triển Hoài Nam hô một tiếng: "Triển Minh Dương, Triển Ngưng, mau đi ra, trong nhà có thêm một bạn nhỏ!”Trong phòng ngủ, Triển Minh Dương đang gấp gáp làm bài tập về nhà trong kỳ nghỉ hè, Triển Ngưng ở bên cạnh đốc thúc.Triển Minh Dương nhìn chằm chằm Triển Ngưng: "Chị, ba gọi chúng ta rồi.

"“Ừm."Cậu thì thầm hỏi ý kiến Triển Ngưng: "Đi ra ngoài không?"Hôm nay Triển Ngưng có điểm không giống với ngày thường, tuy không lộ ra ngoài, nhưng Triển Minh Dương vẫn có thể cảm giác được chị gái đang không vui, cụ thể không vui vì cái gì thì cậu không biết rõ.Triển Hoài Nam ở bên ngoài lại hô một tiếng.Triển Ngưng đem sách trên tay khép lại: "Đi ra ngoài xem một chút.”Triển Minh Dương vội vàng đứng lên, đi theo Triển Ngưng ra ngoài.Đây là một ngôi nhà ba phòng ngủ một phòng khách, không lớn không nhỏ, một nhà bốn người sống vừa vặn.Hôm nay bắt đầu nhiều thêm một người, mặc dù chỉ là một đứa bé 7 tuổi, nhưng vẫn có cảm giác chen chúc.

Nhất là đối với Triển Ngưng mà nói, cuộc sống của cô hoàn toàn không muốn có dấu vết của người này, mặc dù bây giờ Trình Cẩn Ngôn còn chưa trưởng thành.Trình Cẩn Ngôn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trong tay vuốt ve một khối rubik đặc chế từ kim loại có hình vẽ thần bí."Đến đây, tới!” Triển Hoài Nam ngoắc ngoắc tay: “Tranh thủ thời gian làm quen, đây là thành viên mới của gia đình chúng ta.


Từ say về sau liền sống cùng một chỗ với chúng ta.

Hiện tại Tiểu Ngưng lớn tuổi nhất, bình thường phải chăm sóc em trai nhiều một chút.”Trình Cẩn Ngôn nghe vậy nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt to tròn chiếm hơn phân nửa.Chống lại đôi mắt này, trái tim Triển Ngưng liền bị hung hăng đâm một cái, giống như gặp lại người đàn ông cao cao tại thượng, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn kia.Không cần so đo với một đứa bé 7 tuổi, Triển Ngưng tự ám chỉ bản thân.Trình Cẩn Ngôn cùng Triển Minh Dương sinh cùng năm, vóc người lại cao hơn vài cm.

Cậu không nói nhiều lắm, cũng rất ít nhìn người khác.

Triển Minh Dương cũng không phải là người có tính tình hướng ngoại, nhưng lại tốt hơn so với Trình Cẩn Ngôn một chút, liền gom góp từ ngữ nói vài câu.Hai người ngồi song song, đầu đối với đầu gần như là cùng chạm vào một chỗ."Cẩn Ngôn vừa tới còn xa lạ, con làm chị phải quan tâm nhiều hơn.” Triển Hoài Nam kéo Triển Ngưng qua, thấp giọng dặn dò: “Thằng bé có điểm quái gở, bình thường cũng không thích nói chuyện, các con có thời gian thì tìm thằng bé cùng chơi, hoặc là đưa thằng bé cùng ra ngoài chơi, vẫn phải có chút bộ dáng của độ tuổi này mới đúng.”Triển Ngưng năm nay 12 tuổi, so với hai cậu nhóc kia lớn hơn 5 tuổi.Cô nửa chết nửa sống gật đầu.Triển Hoài Nam còn nói: “Đứa nhỏ này sống cũng không dễ dàng, chúng ta không thể lạnh nhạt.”Triển Ngưng rủ xuống đôi bàn tay mới vừa buông lỏng bên người, rất có loại kích động muốn đi bóp nát gói mì ăn liền.Trên khay trà để một quyển lịch bàn, ngày tháng phía trên có lẽ là trước đó đã bị Triển Ngưng xé vứt đi.Ngày 27 tháng 8, Trình Cẩn Ngôn rõ ràng thật sự xuất hiện, cùng thời gian đời trước hoàn toàn phù hợp.Quả thực là muốn chết!Mở đầu giống nhau làm cho tâm lý Triển Ngưng vô cùng bất an, đối với việc có thể triệt để thay đổi toàn cục cô cũng không có vạn phần nắm chắc, chỉ là.

.

.


.

.

.Triển Ngưng quay đầu nhìn về phía hai bé trai, lúc này tóm lại là không giống với đời trước, cho dù cô không thể ngăn cản bất cứ việc gì phát triển, cô cũng có thể ngăn lại sự ngu ngốc si tâm vọng tưởng của bản thân.Cô tuyệt đối không có khả năng lại để cho người đàn ông này phá hủy tất cả của cô.Trình Cẩn Ngôn đột nhiên ngẩng đầu: “Em muốn uống nước."Triển Ngưng: ".

.


."Triển Ngưng lành lạnh thu hồi tầm mắt, xoay người đi rót nước.Trong đôi mắt trong suốt của Trình Cẩn Ngôn lộ ra tia nghi hoặc.

Đứa trẻ 7 tuổi tại rất nhiều chỗ không hiểu thấu, đồng thời trên mặt tình cảm lại dị thường mẫn cảm.

Cậu đơn giản cảm giác được Triển Ngưng có địch ý với mình.Điều này làm cho cậu vô cùng không thể lý giải, bởi vì trước ngày hôm nay anh chưa từng gặp qua Triển Ngưng, muốn xảy ra đụng chạm là phần kỹ thuật sống có độ khó cao.Như vậy địch ý của đối phương là từ đâu tới?Nhẹ chuyển hai lần khối rubik, sáu mặt màu sắc đồng loạt thống nhất, anh giương mắt, trông mong nhìn Triển Minh Dương: “Cậu tới làm loạn nó.”Triển Minh Dương nhận lấy: "Không ngừng chuyển phải không?”"Ừ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận