[Trọng Sinh] Bảo Bối Đáng Yêu , Yêu Nàng Nhất A !

Lưu ý : Truyện có bản quyền của tác giả tại .com , đề nghị các web khác ngừng đăng truyện của tác giả
Ở ẩn giờ mới ló đầu ra ạ ...
==============================================================================================
- Hoa Nhi công chúa ... Cớ gì công chúa lại xuất hiện nơi này ? Chẳng phải công chúa đang được bao bọc ở Vân Lam Quốc sao ?_Lan Lệ chống tay cười khinh bỉ
- Quả nhiên bị ấm đầu ? Cô có tư cách nói ta ? _Hoa Nhi đứng dậy , miệng nói thản nhiên
- Ý cô là sao ?_Lan Lệ bắt đầu nao núng
Nàng không nói gì cả , chỉ nhẹ nhàng rút con dao giấu kì trong người , nhẹ nhàng đặt lên cổ của Lan Lệ rồi ngọt ngào dỗ dành .
- Không có gì nghiêm trọng ~ Ta chỉ muốn cô dùng cái mạng này làm gì đó tốt hơn thôi
- A..A...A_Lan Lệ lắp bắt nói từng chữ , cái lạnh của cây kiếm chạm nhẹ vào cổ khiến cô ta giật run người .
- Nói ta biết ....Cô có dám hé cái miệng ra không ?_Nàng nhẹ nhàng nói từng chữ
- K..KHÔNG !!! Ta sẽ không nói gì hết !!! KHông nói gì hết !!!
- Tốt _ Nàng từ tốn , chậm rãi cất thanh kiếm về vị trí cũ . Để an toàn nàng luôn mang theo cây kiếm ấy . Gọi là kiếm nhưng thực ra chỉ dài có 1 gang tay người lớn . Chỉ dùng để phòng thân .
- Cút ! _ Hoa Nhi nói với chất giọng trong như chuông nhưng âm nghìn độ
- A..A..aa...!!!! _ Lan Lệ bò dưới đất , cố gắng ra khỏi nơi địa ngục này !
- Muội chưa đủ tuổi nghịch dao đâu nhé
~~- Nguyệt Dạ ca ca ♡!!!

Hoa Nhi không chần chừ nhảy vồ lên ôm lấy hắn .
- Dạo này thịnh mốt xuất hiện ở cửa sổ hay sao ấy ....
- Trước khi nói muội xuống khỏi người ta được không ?
- Ách ! Xém quên !!
Hoa Nhi lúng túng , mừng quá nên cô nhảy ra khỏi cửa sổ , đè hắn xém tí nữa là teo .
- Ứ ừ ~~ _Hoa Nhi dụi đầu vào ngực hắn , vờ phụng phịu
- Rồi rồi...Ta công nhận nàng yêu ta được chưa ? _Nguyệt Dạ cười
- Xưa nay nuội lúc nào cũng yêu ca mà
Bởi Nguyệt Dạ lúc nào cũng thương muội cả , chiều muội nữa . Ca là ca ca số 1 đấy
~~- Ý ta là tình yêu trai - gái ấy _Nguyệt Dạ nói mà thản nhiên như không
1s
2s
3s
4s
5s
- Ca nói gì ?_Hoa Nhi ngây đơ

- Ta công nhận muội yêu ta ~ Yêu kiểu tình yêu trai gái a ~ _ Nguyệt Dạ nhắc lại , có ý trêu chọc nàng
...Hoa Nhi đứng dậy , đỡ cả hắn dậy rồi phủi quần áo mình , trèo vào trong phòng trùm chăn kín mít . Nguyệt Dạ nhìn cô mà phải bật cười .
- Rồi . Thế cuối cùng muội có về Vân Lam Quốc không ?
- Có chứ ! CHO NÊN MUỘI MỚI PHẢI VẮT HẾT ÓC RA SUY NGHĨ NÀY !!!!
- Muội thoát khỏi Vân Lam Quốc dễ vậy mà ... Hay có tình ý với hắn rồi ?_Nguyệt Dạ đến gần cô hỏi , có ý trêu đùa
- Ca hết trò à ?_ Hoa Nhi nhếch mép khó coi .
Nguyệt Dạ tự dưng thấy thương tên Khải Long ấy a... Hờ hững , phũ phàng thế này là cùng mà .
- Á đúng ! Ca có thích ăn bánh không ?
- Có nè ~ Vậy muội định nấu cho ta ăn ư ?_Hắn nói nửa đùa nửa thật
- Chứ sao ??? MOUSSE hẳn hoi !!! Hơi bị ngon luôn
- Tự mãn gớm nhỉ ?_ Nói rồi hắn ngắt mũi nàng 1 cái ... Ớ khoan....Mou...Mousse là cái gì vậy...
- A !! KHÔNG ĐƯỢC BẮT NẠT MUỘI MÀ !
Hải Yến từ đâu xuất hiện và chứng kiến cái cảnh tượng này .
- Người có biết người đang làm gì chứ ? _ Hải Yến lãnh đạm nói
- Teo...._Hoa Nhi mặt mày đổi sắc , nhanh chóng ngồi yên vị còn hắn tủm tỉm cười .
- Đừng nổi nóng thế chứ :~ Ta chỉ thăm phi tần của thái tử điện hạ thôi nga
~~- Đã đến giờ nương nghỉ ngơi ! PHIỀN ĐI DÙM !!!
- Ta cũng đang định đi đây ~ Thái tử phi cứ nghỉ ngơi nha
- Thật vô lễ !!!_Hải Yến tặng hắn ánh nhidn hình viên đạn
Lần đầu thấy Hải Yến giận dữ ? LẠ À NHA ! Hoa Nhi che nhẹ miệng mình rồi cười khúc khích .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận