"Các người đều nhận biết được nó." Già La hỏi một câu với bọn họ.
Già La bỏ ra gần hết số tiền kiếm được cả đời vào cuộc chơi lần này chỉ sử dụng cho hai thứ, một là Sk5, hai là tận dụng được lượng Uranium vô tình phát hiện được trên mảnh đất này.
"Sử dụng đồ của người khác còn muốn người khác không biết." Trên dưới Hắc Long đều biết một loại vũ khí công nghệ cao có tên là "Kẻ lừa đảo", được làm từ nguyên tố Uranium hiếm, trong vòng bán kính ba trăm mét nó hoàn toàn có thể làm lệch đi hướng của từ trường, phá hủy quy luật Coriolis, mọi viên đạn bắn ra trừ khi là cự li gần nếu không sẽ đều bị lêch hướng, đó cũng chính là lí do bọn họ phải đến đường cùng như thế này mà không sử dụng súng.
Bọn họ không có Uranium để phát triển nó, cũng không thể rầm rộ đi mua, người chạm tới cũng sẽ bị nhiễm chất độc, loại vũ khí vô nhân đạo này chỉ được đưa vào lý thuyết mà dạy cho người mới gia nhập.
Không ai khác chính là Hồng Nương, cô ta đã đưa bản công thức cho Già La chế tạo ra nó, chiếc la bàn nhỏ gắn trên tay đồ bảo hộ cũng chạy loạn xạ lên không khó để phát hiện thứ đó.
"Đáng tiếc quá, toàn là nhân tài." Gia La nhìn qua Quỷ Dạ gật đầu.
"Còn không mau nhanh lên, đứa bé không nhanh đến bệnh viện thì sẽ..." Quỷ Dạ nhắc nhở anh.
Anh nhìn lên cô gái bên ấy, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền mà không mở ra nhìn anh lần cuối, cũng tốt thôi, anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô như lúc nhỏ cô mong ước, tạm biệt em Ngạn Doanh, con của ba tạm biệt con, kiếp sau chúng ta lại là người một nhà.
Anh giơ họng súng lên đầu mình, ngón trỏ đặt vào cò súng, nhắm mắt lại. Trong ánh mắt thích thú của những kẻ độc ác, ánh mắt đau lòng xót dạ của những người kính mến anh, trong đôi mắt ngắm nghiền không ánh sáng của anh ngón trỏ dần phát lực vào cò súng.
"Hàn Phong, đừng."
Tiếng nói dịu dàng quen thuộc rơi vào tay anh, ngón trỏ đặt trên cò súng ngừng lại, lí trí còn sót lại cho anh biết được tiếng nói ấy phát ra từ phía sau lưng anh chứ không ai bên kia.
Ánh mắt tất cả mợi mọi người chuyển hướng nhìn sang phía phát ra tiếng nói, một cô gái xinh đẹp bên dưới mặc một chiếc quần jean xanh, một chiếc áo thun trắng bên trong, áo khoác màu đen bên ngoài mang giày thể thao đang chạy nhanh về phía họ. Gương mặt cô gái giống hệt như Lâm Ngạn Doanh bị treo lơ lửng.
"Đùng"
Một viên đạn ghim vào giữa trán Bách Duật, đến khi mọi người quay đầu lại đã chứng kiến hắn ngã xuống. Hắc Ảnh đứng ngoài bìa dòng người nhân lúc mọi người mất hồn đã lẻn người vào mấy thùng thép chứa hàng đi vòng ra phía sau nổ súng vào đầu Bách Duật.
Nắm được tình hình, hai bên bắt đầu giao chiến. Đến khi Ngạn Doanh chạy đến trước mặt anh Hàn Phong vẫn chưa cử động, xung quanh đánh nhau quá hỗn loạn cô đành dắt tay anh chạy về tàu.
Bóng lưng cô gái trước mặt chân chân thực thực dắt anh bước qua đám hỗn loạn đi về phía tàu. Cô luôn nắm tay anh không rời, đến khoang tàu cô mơ hồi nhìn vào buồng lái. "Hàn Phong, làm sao để đóng cửa tàu lại." Cô quay sang hỏi anh. . Đọc 𝘵ruyện hay 𝘵ại _ TRÙM TRUYỆ𝘕.𝑽𝘕 _
Thấy người đàn ông vẫn đứng im bất động Ngạn Doanh biết anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô đi đến kéo anh ngồi xuống ghế còn bản thân cũng ngồi bên cạnh. Cô ngoan ngoãn kể lại cho anh nghe chân tướng từ đầu tới và sự việc "Hai Ngạn Doanh kia."
Hồng Nương cùng Quỷ Dạ men theo kẻ hở của mấy thùng hàng bỏ chạy, đi ra một bãi đất trống hai người phụ nữ dừng lại hít thở không khí.
"Chuyện tôi làm xong rồi, Thu Thu đang ở đâu." Hồng Nương túm lấy áo của Quỷ Dạ giật người cô ta.
"Ha, nói nghe cũng lạ, tôi cũng không ngờ đứa con gái hư hỏng đó lại là con gái của cô đó"
Bao nhiêu năm chăm sóc nuôi dưỡng nhưng lại không biết đó là con mình. Không dạy dỗ mà lại dung túng cho Thu Thu xa ngã đến độ nhiễm HIV, Ngay từ đầu Hồng Nương đã có cảm giác rất quen thuộc với Thu Thu, cảm giác chiều chuộng cô ấy hơn rất nhiều so với những người dưới trướng, đời sống sinh hoạt cá nhân có phức tạp đến đâu Hồng Nương cũng không ghét bỏ nhưng chỉ tiếc là chưa từng nhúng tay ngăn cản để Thu Thu sa đoạ.
Đứa trẻ người phụ nữ sinh ra trong tội lỗi của tuổi trẻ vẫn còn sống, sống bên cạnh Hồng Nương. Thu Thu không còn sống được bao lâu nữa nếu con bé thật sự chết trong tay Quỷ Dạ người làm mẹ nào có thể chịu nổi.
Đi theo Huyết Vũ sau đó là Hàn Phong, Hồng Nương nợ Hắc Long ơn cứu mạng nhưng lại nợ Thu Thu cả cuộc đời. Quỷ Dạ lôi trong túi ra một bao thuốc rút ra đốt một điếu hít vào một hơi thật sâu. "Con gái cô ở quán bar gần đây, cứ đi đến đó, tôi đã dặn dò người thả ra rồi, không có xích hay trói gì hết, chỉ giam con bé mấy ngày ở lại chơi thôi."
Hồng Nương nghe xong lập tức quay lưng lại đi nhanh, Quỷ Dạ hít xong hơi thuốc cuối cùng vứt điếu thuốc xuống đất dùng mũi chân dập tất.
Trong tay áo Quỷ Dạ bổng nhiên xuất hiện một sợi dây thép mỏng nhỏ như sợi chỉ, mắt cô ta nhìn chăm chú vào bóng lưng Hồng Nương. Người phụ nữ đi trước vừa mang tâm trạng nhanh muốn cứu được con gái ra vừa phải vạch cây cỏ ra để bước đi.
Kỳ lạ, có một cảm giác hơi lạnh sống lưng, chắc chỉ là thời tiết ở đây lạnh hơn thôi. Sợi dây thép đánh trong không trung theo một vòng chính xác quặp ngang cổ Hồng Nương, bàn tay từ đâu xuất hiện hai bên cổ Hồng Nương nắm hai đầu dây xích đi lùi về sau bắt chéo sau cổ cô.
Hồng Nương phát giác đạp mạnh về phía sau, Quỷ Dạ nghiêng người tránh cú đạp, tay siết dây thép trên cổ Hồng Nương càng chặt hơn đồng thời ánh mắt giết người chuyển hướng về phía bên hông mình, thả dây thép nhanh chóng rút ra con dao đâm vào gáy Hồng Nương.
Dây thép sắt bén vừa thả ra chưa được hít thở lấy sức con dao găm đã ghim thẳng qua cổ, Hồng Nương ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Máu loang lổ từ cổ người phụ nữ thấm ướt chiếc áo khoác jean xanh, chảy ra đất khiến cho một vài sợi cỏ xanh mơn mởn bị tưới máu lên. Quỷ Dạ nhìn cô ấy cười thầm một tiếng, rút khăn tay ra lau sạch dây thép, con dao rồi vứt khăn bên cạnh Hồng Nương.
Thời thế đổi thay Già La cũng không chắc còn mạng, Huyết Vũ ơi là Huyết Vũ, không đánh lên người đệ tử ông được chi bằng đánh lên người vợ con ông nhỉ.
Từng bước chân cô ta đi trong điên dại, mũi chân quay vòng cảm nhận gió thổi vào người, đấu tranh cả một đời rốt cuộc cũng chẳng làm được gì, tình yêu dành cho một người thì có gì là sai, số phận sao, đổ lỗi cho nó sao, Quỷ Dạ dừng mũi chân lại ánh mắt từ mông lung chuyển sang sắt bén chết chóc để lại xung quanh một cỗ sát khí khó diễn tả được.