Đêm tối trong căn phòng yên ắng không một tiếng động, chiếc đèn lờ mờ trên tủ đầu giường chiếu sáng lên gương mặt xinh đẹp khi ngủ của cô. Hàn Phong yên lặng ngắm nhìn cô ngủ, anh cẩn thận gỡ tay cô đang ôm mình ra, nhẹ nhàng bước xuống giường kéo chăn lên đắp cho cô. Anh bước ra ban công khách sạn, gió lạnh lùa vào gương mặt kiên nghị của anh, áo sơ mi cài vội vài nút, cánh tay áo có chút nhăn nhó do Ngạn Doanh lôi kéo mà ôm, quần tây đơn giản, mái tóc có chút bay loạn không chỉnh chu như mọi ngày.
Hàn Phong lúc này nhìn giống như một anh chàng phong lưu phóng túng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào tán cây dưới tầng, mày kiếm thỉnh thoảng nheo lại vì suy nghĩ. Anh lôi trong túi quần ra một bao thuốc, rút ra một điếu ngậm lên miệng, lại lôi bật lửa ra châm.
Hít một hơi thật dài, hương vị nicotin thấm vào người vừa thanh tỉnh vừa mê luyến. Hàn Phong quả rất có chút nghiện thuốc nhưng anh luôn giữ đúng hình tượng của mình đặc biệt là trước mặt cô, thuốc lá rất ảnh hưởng đến phụ nữ, nhất là phụ nữ mang thai. Ngạn Doanh không có mang thai nhưng từ khi xảy ra quan hệ cô chưa bao giờ yêu cầu anh sử dụng biện pháp an toàn. Chuyện ảnh hưởng đến cảm giác thân mật này nếu cô không yêu cầu anh cũng không hỏi làm gì, trong thâm tâm Hàn Phong thật sự rất muốn có một đứa con. Có con rồi cô và anh cho dù trời có sập cũng không thể tách rời được nữa. Dù không biết cô có sử dụng thuốc hoặc cách nào đó tránh thai hay không nhưng anh vẫn cẩn thận, không muốn điều gì bất trắc xảy ra.
"Lão già đó thế nào."
Hàn Phong lôi điện thoại ra gọi đi một cuộc cho Nam Hành.
"Dạ lão đại, bên em điều tra được ông ta vẫn luôn gây áp lực với đám côn đồ, muốn bọn chúng phá công trình của chúng ta nhiều hơn để dẫn dụ người của Hàn gia ra mặt, không xuất hiện lão liền cắn mãi không buông" Giọng nói trầm khàn đặc trưng của Nam Hành vang lên đầu dây còn lại.
"Được rồi, hai ngày sau tôi sẽ đến đó." Anh nhanh chóng cúp máy, đối phó với lão già chán sống này không khó nhưng đã sắp đến ngày cưới của anh và cô. Nếu anh không giải quyết được tất cả ắt sẽ xảy ra sơ suất, anh đã đợi ngày này rất lâu rồi, một con muỗi cùng đừng hòng quậy phá ngày hôm đó.
"Kiều Chấn ơi là Kiều Chấn, nửa đời người rồi ông vẫn cố chấp như thế." Thù hận ra sao Hàn Phong không để ý đến, dù sao cụ Hàn cũng chính là nguyên nhân khiến mười năm anh và mẹ sống trong tủi nhục.
Thù hận của ông ta anh không quản, chỉ biết ông già họ Kiều đó có ý với anh... anh liền "để ý" ông ta một chút mà thôi. Dứt khoái xoay người vào trong phòng, anh nhẹ nhàng cởi ra áo sơ mi, trần nửa người chui vào trong chăn của cô, vươn tay ôm lấy cô vào lòng. Nhìn gương mặt trẻ con khi ngủ của cô anh không nhịn nổi hôn mấy cái, anh mà có con gái chắc anh cưng chết mất, tên nào dám động anh liền chặt đứt tay, rút gân kẻ đó ra.1
*************************
"Tổng giám đốc Lâm, rất cảm ơn sự chiếu cố của Lâm tiểu thư và Lâm thị, dự án của chúng tôi nhất định sẽ thành công haha."
Tại phòng tiếp khách của Lâm thị, Bách Hoành Sơn (tên khác Bách Hiên) đang luyên tha luyên thuyên những lời buồn nôn trước mặt Ngạn Bách. Anh cười khinh bỉ trong lòng một chút, thiệp cưới của em gái anh đã gửi đi từ lâu, chỉ là khách mời có hơi khan hiếm, không thân thì quý, một công ty không có thực lực chỉ biết cấu kết và đục khoét thì trên thương trường chẳng mấy ai qua lại với họ và biết được thông tin, vả lại chuyện liên hôn của hai dòng tộc lớn nhất Phú Thành ai dám bàn tán chứ. Bách gia không biết cũng phải, còn đang nghĩ mình là phượng hoàng cơ.
"Được rồi, tiền trong hôm nay sẽ gửi đến các người, nhưng tiến độ khởi công thế nào." Ngạn Bách bộ dáng nửa nghiêm túc nửa lười biếng tra hỏi Bách Hoành Sơn.
"Bách thị chúng tôi nhận được tiền liền khởi công ngay, trong vòng 1 tháng sẽ xây xong." Ông ta cũng không biết tiến độ ra sao nên chỉ chém vài câu.
Ngạn Bách nhịn cười sắp nội thương luôn rồi, một dự án cứ nói là lớn mà xây trong vòng một tháng sẽ xong sao.
"Tôi không cần biết khi nào xây xong, tôi muốn biết mặt bằng của dự án có ai bảo đảm."
Sao lại hỏi vấn đề này, à, thì ra suy nghĩ của mấy tên tư bản này chỉ sợ pháp luật thôi sao. Ông ta nghĩ như thế nên mới trả lời:
"Thưa tổng giám đốc Lâm, haha mặt bằng của chúng tôi được chính quyền địa phương phê duyệt, cậu cứ yên tâm."
"Sao tôi tin được chứ, vậy đi, ông gửi cho tôi thứ tôi cần, tôi sẽ gửi cho ông thứ ông cần." Nói rồi Ngạn Bách nhanh chóng bỏ đi, ngồi thêm một lát anh đấm ông ta luôn quá. "Tổng giám đốc Lâm đi thong thả, haha".