Trọng Sinh Cải Mệnh


Trong căn phòng tối đen, anh bật đèn phòng lên.

Hiện tại điện, nước còn chưa bị cắt.

Nhưng sóng điện thoại thì không còn, Dư Huy đã thử cầm điện thoại lên gọi thử cho Cẩm Lạc nhưng không được.
Trước đó anh đã dặn Cẩm Lạc ở trong nhà, mua đồ ăn nước uống và cả vật dụng có thể phòng thân.

Dư Huy không cần phải lo cho Cẩm Lạc lắm vì cậu bạn này của anh rất thông minh, là huấn luyện viên cho một phòng gym.
Đã vậy còn khá thông minh, chắc chắn tự cứu được bản thân mình.

Anh không phải thánh mẫu mà cứu tất cả mọi người được, chỉ có họ phải tự mạnh mẽ hơn để tồn tại.


Thế giới trong tương lai kẻ yếu sẽ bị đào thải vì vậy anh sẽ để Cẩm Lạc thuận theo tự nhiên mà trở thành hình mẫu giống như trong cốt truyện.
"Hừ..."
Trên giường Vu Thần hình như đang chịu đựng cơn đau mà nhăn mày, miệng lầm bầm khó hiểu.

Dư Huy lại gần thay khăn trên trán Vu Thần, anh vuốt cho đôi mày kiếm kia bớt nhăn lại.
Lúc này Dư Huy cảm thấy thân thể mình bắt đầu xuất hiện biến hóa, tuy không lớn nhưng cũng làm anh phải chú ý tới nó.
Anh liền đi tới chỗ sô pha, mồ hôi trên đầu như tuôn rơi, cơ thể mệt mỏi không muốn cử động xíu nào.

Anh biết đây là dấu hiệu của phân hóá giới tính.

Vậy có thể cơn khó chịu lúc nãy Vu Thần chịu đựng chính là phân hóa giới tính sao?
Trùng hợp đến bất ngờ, việc phân hóa giới tính của mỗi người là ngẫu nhiên.

Sẽ khiến cơ thể bỗng nhiên rơi vào trạng thái vô lực, mệt mỏi.

Đây cũng chính là lời điểm lũ tang thi có thể nhân cơ hội này xé xác con mồi không có khả năng chống trả.
Việc phân hóa giới tính này chỉ diễn ra vỏn vẹn tròn vòng 1 ngày, trong 1 ngày đó rất cả người sống sót còn lại sẽ bắt đầu phân hóá, chỉ là không biết lúc nào.
Mí mắt anh đánh lộn thôi thúc cơn buồn ngủ đang kéo đến lôi anh vào giấc ngủ.

Dư Huy nhận ra mình chưa khóá cửa, phải phòng bị 4 người lạ mặt kia nhưng không kịp nữa rồi.

Anh đã ngất đi trước khi kịp có thêm hành động nào.
Bên dưới nhà, bốn người kia đã chọn được phòng cho mình, phòng ở đây rất lớn, có thể chứa một lúc 7-10 người cùng một lúc.


Do đó bọn họ chọn một căn phòng ở tầng dưới, cửa sổ đã được đóng lại kỹ bằng một lớp kính cường lực vững chắc.
Xung quanh nhà vẫn có tang thi lác đác nhưng bọn họ đã kém rèm lại không có bọn chúng phát hiện ra có người bên trong.
Lúc này mấy người này mới thở phào nhẹ nhõm, hai người Kiêm Hào và một người nam trong nhóm nữa là Hải Đào đi ra nhà bếp tìm đồ ăn.
Bọn họ hiện tại đã an toàn mới cảm nhận được cơn đói lã người.

Hai người kia đi tìm thức ăn, còn cô gái ở lại cùng với Trạch An.
Cô nàng hiện tại có hơi ghê tởm cái mùi tử thi trên người mình, cô mặc một bộ váy màu vàng hiện tại đã một vài vệt nước sẫm màu phát ra mùi hôi không biết từ đâu.
Không chịu nỗi mùi này nên đã đi vào phòng tắm xem có đồ mặc hay không để tắm.

Lúc nãy tên kia nói rằng điện nước còn sử dụng được, nên cô nàng muốn đi tắm rửa ngay và luôn.
Trạch An nhìn cô nàng kia làm mình làm mẩy mà không quan tâm.

Hắn ta hiện tại đang nghiên cứu lũ tang thi này.

Bọn họ không thể nào ở đây quá lâu, thức ăn sẽ cạn kiệt, họ phải nhân cơ hội tìm đường thoát khỏi đây.

Nhưng Trạch An không có biện pháp nào cả.

Nếu muốn rời khỏi đây phải có mồi nhử dụ tang thi đi xa, để mở ra một con đường chạy khỏi đây.

Chứ 4 người họ, nếu không tính cô nàng vốn không động vào việc nặng kia sẽ không thể nào đánh với nhiều tang thi như vậy được.
Lúc này hình ảnh Dư Huy loé lên trong đầu Trạch An.

Nếu như có thể lợi dụng anh ta thì sẽ có thể thoát được khỏi đây, đã vậy còn không tốn người nào trong nhóm này.
Hắn cần thêm thời gian để quan sát, người đàn ông kia có vẻ như không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Ánh mắt hồ ly xảo trá nhíu lại nhìn về phía bức màn che giữa cửa sổ và bên trong.
Ba người kia cũng chỉ là người để hắn lợi dụng làm lá chắn, đừng trách hắn tàn ác, hiện tại bảo vệ được cái mạng của mình bằng việc hy sinh mạng sống người khác đối với hắn không có gì là sai cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận