Trọng Sinh Cải Mệnh


Con mèo dùng đôi mắt thâm thúy màu xám bạc nhìn Dư Huy, anh cảm thấy mình như bị lột đồ trần trụi dưới ánh mắt nguy hiểm kia, trông dễ thương nhưng vẫn tỏa ra một khí tức lạnh lẽo và xảo trá.
"Nhân loại đáng thương, ngươi không biết cách trở về thế giới của mình sao?"
Lúc này ánh mắt nó như phát sáng lên, sự hứng thú vốn đang lặng yên lúc này cũng rục rịch như muốn trào ra khỏi đôi mắt đáng sợ đó vậy.
"Đúng vậy, ngài có thể đưa tôi về thế giới của mình được không?"
Đứng trước một thực thể mình không biết mang lại cảm giác sợ hãi đáng sợ đến cho Dư Huy, anh không biết là như thế nào nhưng sao khi anh nói xong câu đó thì liền không khí như đông cứng lại, vốn anh ăn mặt mỏng giờ đây cũng lạnh bất ngờ.
"Haha, ta sẽ đưa ngươi về thế giới của mình."
"Thật sao?"
Dư Huy vẫn có mang theo chút sự nghi ngờ bởi vì thực thể này đồng ý với anh nhanh như vậy, đã thế anh cũng đã chết rồi thì trở lại thế giới của mình sẽ trở thành cái dạng gì.
"Ngươi nghĩ ta sẽ tha cho con mồi của ta sao?"
Lúc này nó há to cái miệng của mình ra, bên trong là lít nhít những chiếc răng nhọn hoắc, phải lên đến hơn ngàn chiếc không có điểm cuối.

"Nhân loại đáng thương, hãy trở thành thực đơn hôm nay của ta."
Khoảng khắc cái mồm đầy răng đã nuốt chửng biết bao nhiêu linh hồn của những kẻ đã chết sắp nuốt chửng Dư Huy thì lúc này khung cảnh xung quanh bỗng nhiên bị vỡ nứt.
Những vết nứt xé rách không gian đen tối ngày càng nhiều, con quái vật mèo kia cũng bỗng nhiên đơ người không có hành động tiếp theo.

Dư Huy lúc này lồng ngực đau đớn khi trái tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cậu đứng hình nhìn cái mồm đen không đáy sâu hoáy vô tận kia chuẩn bị táp mình.
"Shaphie, ngươi dám can thiệp vào tiểu thế giới, giờ đây ta sử dùng quyền hạn trưởng quản lý của mình, đày ngươi xuống vùng đất cấm."
Khi nghe thấy cụm từ "vùng đất cấm" thì thần sắc của shaphie bỗng dưng thay đổi, nó muốn biện minh thêm cho hành vi của mình thì một lực hút mạnh mẽ vô hình nào đó kéo lên không trung.
"Tên khốn, ngươi dám làm như vậy với ta!!"
Âm thanh xuất phát từ hư không truyền đến:
"Ngươi nói xem ta dám không?"
Lúc này hình dạng của con mèo cũng bị biến dạng mà méo mó thay đổi về lại hình dạng nguyên thủy của mình.

Hai con mắt kia bị lực hút mạnh mẽ vô hình khiến nó méo mó nghiêng ngả.
"Không!!!! Đừng mà Ariel.

Ta biết sai rồi, tha cho ta đi."
Không có lời phản hồi nào cả.


Không gian đen tối xuất hiện nhiều vết nứt không gian tạo ra những khe nứt, bên trong là màu đỏ u ám và lạnh lẽo.
Những sợi xích màu đỏ tươi nhuốm đầy dung nham từ những khe nứt được phóng ra cắm thẳng vào thân thể nó.

Nó đau đớn muốn cựa quậy nhưng không nhúc nhích được xíu nào, hàng trăm sợi xích đâm vào con mắt làm Dư Huy nhìn thấy cũng đau dùm.
"Khôngggggg!"
Các sợi xích mạnh mẽ kéo nó khiến thực thể tối cao kia thân thể bị tách thành từng mảnh.

Các khe nứt không gian cũng bắt đầu khép lại.

Khi Dư Huy lấy lại được quyền điều khiển thân thể thì một giọng nói thần bí nào đó truyền vào đầu anh.
"Ngươi hãy trở về thế giới của mình, đây là sai xót của ta."
Sau khi giọng nói kia vang lên trong đầu Dư Huy, không để anh kịp suy nghĩ ngợi gì thêm đã đưa anh trở lại thế giới của mình.

Về việc shaphie bắt Dư Huy tới sảnh vĩnh hằng mà không làm trưởng quản lý - Ariel phát hiện ra là dựa vào suy nghĩ của gã ta.

Hắn có thể giấu suy nghĩ của mình, tạo dựng nên một suy nghĩ khác.
Do đó mà lúc gã ta suy nghĩ tới việc một nhân loại xuất hiện tại nơi này là vô cùng kỳ lạ, do đó Ariel cũng không làm gì mà để hắn tự mình đưa Dư Huy về lại thế giới của mình.
Nhưng xém chút nữa gã thành công ăn được linh hồn của Dư Huy, mùi hương của anh đã khiến gã thèm thuồng từ tiểu thế giới rồi.
Cũng may Ariel phát hiện kịp thời và ngăn chặn, nếu không giờ đây cậu đã trở thành món ăn trong bụng gã, đến cả Ariel cũng không biết được điều này.
Do sự cố này nên Ariel phải đưa Dư Huy trở lại thế giới của mình, ban tặng cho anh một đặc ân chính là trọng sinh.

Không biết may mắn hay xui xẻo, nhưng đây lại chính là khởi đầu mới của Dư Huy để viết nên những trang chữ mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận