Chu Thanh chậm rãi gật đầu, nhưng lời của La Tân Nguyệt nàng lại không tin một chữ.
Nàng đặt tay lên ngưỡng cửa, mỉm cười hỏi: “Nguyệt Nhi sao còn đứng ngoài đó? Trời đã tối, đừng để bị lạnh.”
“Muội đến ngay đây.” La Tân Nguyệt đáp, nhanh chóng đuổi kịp, nàng ta nhìn theo nữ nhân với dáng người thanh mảnh trước mặt, tựa như nhành liễu bên bờ sông, chỉ cần gió thổi qua cũng nhẹ nhàng đung đưa.
Tiên đế thích mỹ nhân có vòng eo thon, thiên hạ ai nấy đều học theo, dù là nữ nhân đã xuất giá hay chưa đều cố gắng ăn ít hoặc dùng vải quấn chặt vòng eo để tôn lên vẻ thanh mảnh.
Nhưng Chu Thanh thì khác, mẹ nàng là người miền Nam, vóc dáng vốn nhỏ nhắn, thân hình mảnh mai và cân đối.
Dù không quấn eo, đường con của nàng vẫn hết sức nổi bật.
Trong mắt La Tân Nguyệt ánh lên sự đố kỵ sâu sắc khi bước theo Chu Thanh vào nhà.
La thị nghe thấy tiếng động, liền từ bếp bước ra, lau tay vào tạp dề rồi nhìn chằm chằm vào Chu Thanh, trong lòng tính toán đòi lại năm lượng bạc.
Chu Thanh đối với tâm tư của mẹ chồng, nàng rất hiểu, nàng giúp La thị mang thức ăn, đi đi lại lại trong bếp, không để cho La thị có cơ hội mở lời.
Không quá một khắc sau, La Dự trở về.
Hắn đứng lặng bên ngoài phòng bếp, nhìn nữ nhân bận rộn trước mặt, trái tim hắn ta tràn ngập sự hối hận.
Hắn ta không nên hồ đồ như vậy, dù không có con, cũng có thể nhận con từ họ hàng.
Hắn ta điên rồi mới ép Chu Thanh đi “mượn giống”.
La Dự nhắm mắt lại, gương mặt tuấn tú lộ ra một tia thống khổ, La thị thấy con trai đứng bên ngoài liền vội vàng bước ra, nhỏ giọng lẩm nhẩm: “Vợ con thật quá quắt, lấy của ta năm lượng bạc, con phải dạy dỗ nó cho thật tốt.”
La Dự biết rõ tình hình trong nhà, bổng lộc của hắn ta đều dùng để lo lót các mối quan hệ, còn tiêu tốn trong nhà đều từ nhà họ Chu.
Hắn ta cảm thấy nhục nhã, sắc mặt trắng bệch chợt ửng đỏ lên: “Mẹ, số tiền đó vốn là mẹ vợ cho Thanh Nhi, con không thể đòi lại.”
La thị không hài lòng: “Nó đã gả vào nhà họ La thì là người của nhà họ La, sao có chuyện giữ bạc riêng được?”
La Dự vờ như không nghe thấy, hắn ta bước vào bếp, ngồi bên cạnh Chu Thanh, hắn ta ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của hoa lan, tuy không đậm đà, nhưng lại rất thơm.
Chu Thanh rũ mắt, không muốn để lộ sơ hở, nàng lấy cho La Dự một bát canh gà, mỉm cười nói: “A Dự làm việc ở Đại Lý Tự, bận rộn cả ngày, chắc chắn mệt mỏi lắm, uống chút canh bồi bổ, đây là mẹ đặc biệt làm cho chàng.”
La thị nghe vậy sắc mặt khó chịu dịu đi đôi chút.
Tay nghề nấu nướng của bà ta không mấy giỏi, canh gà chỉ cho nước và muối, thịt gà thì dai và khô, lại có mùi tanh.
Kiếp trước Chu Thanh cảm thấy La thị lãng phí thức ăn, nhiều lần góp ý nên thuê một bà vú đến nấu nướng, nhưng không ngờ La thị lại giận dữ, cho rằng Chu Thanh chê bai bà ta, khiến mối quan hệ mẹ chồng con dâu trở nên căng thẳng.
Kiếp này đã thông minh hơn, nàng lặng lẽ ăn, không nói, miệng nhai từng miếng nhỏ, trông vô cùng thanh nhã.
Ngược lại là La Tân Nguyệt không nhịn được mà than phiền: “Mẹ, canh gà này tanh quá.”
La thị đặt đũa xuống bàn phát ra một tiếng “bốp”: “Nếu thấy tanh thì đừng anh, dù sao cũng là nấu cho ca ca con.”
Tính khí của La Tân Nguyệt không hề tốt, nàng ta lập tức lớn tiếng cãi lại, La Dự Nhíu mày nhìn một cái, ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Hắn ta chỉ là một tiểu Lục Sự, cả ngày bận rộn ở Đại Lý Tự, vốn đã mệt mỏi, sau khi về nhà vẫn không được yên bình, lúc này trong lòng hắn ta sinh hận, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi vũng bùn này.
La Dự ăn xong thật nhanh, đứng dậy rời khỏi bếp.
Chu Thanh nhìn theo bóng lưng hắn ta, trong lòng dâng lên nỗi châm chọc vô hạn.
Nàng quá hiểu rõ La Dự, hắn ta là một nam nhân lạnh lùng, máu lạnh và có dã tâm, để thăng tiến, hắn ta sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, hắn lấy nàng chỉ vì gia cảnh giàu có của nhà họ Chu.
Chết một lần, Chu Thanh nhìn nhận mọi việc rõ ràng.
Nàng biết bản thân nên đứng ra giảng hòa, vì muốn trả thù, nàng phải trở thành một nàng dâu tốt, đúng không?
“Mẹ, Tân Nguyệt không cố ý chống đối mẹ đâu, gần đây trời nóng, ai cũng dễ nóng giận.
Con sẽ nấu chút nước đậu xanh, uống vào có thể thoải mái hơn một chút.”
La Tân Nguyệt không cảm kích chút nào, nàng ta cắn răng, chạy thẳng về phía Tây phòng.
Dù sao Ngô công tử đã hứa sẽ cưới nàng ta bằng kiệu tám người khiêng, đợi đến khi gả vào phủ Hầu tước Trường Hạ, nàng ta sẽ không phải chịu cảnh sống như thế này nữa!
Sau khi mẹ chồng ăn xong, Chu Thanh thu dọn bát đĩa, rửa sạch sẽ rồi nấu nước đậu xanh, mang cho mỗi người một bát, cuối cùng nàng mang hộp thức ăn trở về Đông phòng.
La Dự đang xem quyển trục, trong phòng thắp đèn dầu, nhưng vẫn có chút tối.
Nam nhân năm nay hai mươi hai, ngũ quan thanh lịch tuấn tú, thân thể nhìn có chút gầy yếu, trước khi thành thân, Chu Thanh không hề nghĩ rằng chồng nàng từ nhỏ đã bị hoạn (bị thiến).
Nghe thấy tiếng động, La Dự ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Thanh, tay hắn nắm thành quyền, trên mu bàn tay hiện rõ gân xanh.
Hắn biết Chu Thanh là người dịu dàng, luôn yêu thương kính trọng hắn, nhưng sau khi làm ra chuyện xấu xa ấy, hắn ta sợ nàng sẽ oán trách mình.
“Thanh Nhi…”
Mắt hạnh của Chu Thanh lóe sáng, nàng cúi đầu suy nghĩ nên báo thù như thế nào.
Kiếp trước La Dự đã đưa La Tiểu bảo đến trước mặt Chỉ Huy Sứ, mượn người từng bước thăng tiến, cuối cùng còn vào được Nội Các.
Chu Thanh không thể không thừa nhận rằng La Dự là người rất có tài, nếu không phải vì xuất thân thấp kém, hắn ta đã không bị kìm kẹp ở vị trí nhỏ bé này suốt nhiều năm.
Nam nhân không thể sống mà không có quyền lực trong một ngày, nhưng La Dự đã bị quyền thế là mờ mắt và trái tim, hắn ta tàn nhẫn giẫm lên xác của Tranh nhi để tiến về phía trước.
May mắn là Chỉ Huy Sứ đã vạch trần lời nói dối của La Dự và giết sạch cả nhà họ La, nếu không, Chu Thanh vừa tái sinh đã muốn dùng dao đâm chết La thị.
La Dự đặt bát sứ trắng lên bàn, uống một ngụm, ngón tay hắn ta quấn lấy một lọn tóc đen của nàng, ánh mắt như có lửa cháy trong đó.
“Thanh Nhi, ta sẽ đối xử tốt với nàng.”
Những lời này, kiếp trước hắn ta cũng đã nói.
Chu Thanh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhanh uống hết canh đi, kẻo đêm tích tụ thức ăn, bụng không thoải mái.”
La Dự gật đầu, uống từng ngụm lớn canh đậu xanh đặc sệt, đôi mắt phượng của hắn ta không rời khỏi nàng, không hề chớp mắt, nhưng thể chỉ cần nháy mắt một chút là Chu Thanh sẽ biến mất.
Sau khi dọn dẹp xong, Chu Thanh lấy nước nóng và đến sau bức bình phong để lau người.
Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra, bóng dáng uyển chuyển của nàng hiện rõ, như một tinh linh trong núi, mê hoặc lòng người.
La Dự đặt bút xuống, hơi thở có chút gấp gáp, nhưng phía dưới lại hoàn toàn bình lặng, không có phản ứng gì.
Khi còn trẻ, La Dự đã biết hắn ta khác với người bình thường, hắn ta chưa bao giờ mộng xuân, cũng không thể gần gũi với nữ nhân.
Dù vậy, khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp nhà họ Chu, hắn vẫn động lòng và thuyết phục mẹ mình đến nhà nàng cầu thân.
Sau khi cưới về, La Dự không thể động phòng với Chu Thanh, dù vợ hắn ta rất hiền lành, không hề trách móc, nhưng lòng tự tôn và nỗi lo lắng đã đẩy hắn đến bờ vực.
Hắn ta khiến nhà họ La tuyệt hậu, thâm chí còn không bằng một hoạn quan.
Căm hận và tức giận liên tục gặm nhấm lý trí của La Dự, nhưng hắn ta vốn là người kín đáo, dù trong lòng có sóng to gió lớn, trên mặt vẫn bình thản như cũ.
Tiếng nước chảy cuối cùng đã ngừng, Chu Thanh thay y phục lót và bước ra khỏi bình phong.
La Dự đứng trước mặt nàng, cánh tay dài mở rộng, ôm lấy vợ vào lòng.
Chu Thanh toàn thân cứng đờ, nàng cắn mạnh đầu lưỡi để ngăn bản thân không đẩy hắn ta ra.
“Muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Chu Thanh kéo tay áo La Dự nói: “Trong bếp còn nước nóng, chàng tắm một chút, ngủ sẽ thoải mái hơn.”
La Dự đáp một tiếng, đi đến sau tấm bình phong rửa mặt.
Chu Thanh đứng trước giường, nhìn tấm rèm đã bị xé rách, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Tối qua, Chỉ Huy Sứ đã cưỡng hiếp nàng trên chính chiếc giường này, phá hủy trinh tiết của nàng.
Chăn gối đã được thay, trong không khí cũng không còn mùi hôi tanh, nhưng ngực Chu Thanh vẫn nặng nề, như không thể thở nổi.
La Dự tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo nàng từ phía sau, khàn khàn nói: “Thanh Nhi, đều là ta không tốt, ta biết lỗi rồi, qua một thời gian nữa, ta sẽ cùng mẹ nói rõ ràng, sẽ nhận nuôi một đứa trẻ từ trong tộc…”
Hơi thở nóng hổi của hắn ta phả vào vành tai của nàng, khiến Chu Thanh rợn người, nàng không lên tiếng, khiến La Dự cho rằng nàng đã đồng ý.
Chỉ cần qua một tháng nữa, nàng có thể chắc chắn bản thân mang thai, Tranh Nhi sẽ trở lại bên nàng.
“A Dự, nếu thiếp mang thai thì sao?” Chu Thanh hỏi.
Nghe lời này, La Dự toàn thân run lên, một lúc sau hắn ta mới chậm rãi nói: “Nếu nàng mang thai thì đó là điều tốt, nếu thật sự có con, ta sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con nàng.”
Cả hai nằm trên giường, La Dự đặt một nụ hôn lên trán Chu Thanh: “Ngủ thôi.”
Vừa nhắm mắt, trong đầu Chu Thanh hiện lên cảnh tượng nàng thấy ở Vọng Hương Đài: Tranh Nhi bị chết đói, trong khi La Dực bước lên vinh quang, điều khiển quyền lực trong tay.
Mãi đến nửa đêm, Chu Thanh mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, La Dự thức dậy, hắn ta đứng bên giường, đôi mắt đen sâu thẳm, khó đoán được cảm xúc.
Một lúc sau, hắn ta mới đưa tay chỉnh lại góc chăn.
Sau khi La Dự đi đến Đại Lý Tự, Chu Thanh mới tỉnh dậy.
Do không nghỉ ngơi tốt, dưới mắt nàng lộ rõ vết thâm quầng, trông vô cùng tiều tụy.
La Tân Nguyệt nhìn thấy nàng bước ra khỏi phòng, không nhịn được bĩu môi.
Khi chưa kịp quay đi, nàng ta đã thấy Chu Thanh đang ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ, cỡ bằng bàn tay.
"Tẩu tẩu, tỷ đang cầm cái gì vậy?" La Tân Nguyệt hỏi, trên mặt lộ rõ sự tham lam.
Tính cách của nàng ta giống hệt La thị, tham lam vô độ, chỉ nhận vào mà không bao giờ chịu cho đi.
"Đây là bột hương Bích La mẹ ta gửi tặng mấy hôm trước."
La Tân Nguyệt càng ghen tị hơn.
Gia đình họ La nghèo túng, nếu Chu Thanh chưa gả vào, có lẽ họ chẳng có nổi một bữa ăn đủ đầy.
Dù tình hình hiện tại đã khá hơn, nhưng vẫn chỉ đủ mua chút dầu ăn, còn những loại hương liệu quý giá như thế này thì nàng ta chẳng bao giờ dám mơ đến.
"Tẩu tẩu, tỷ tặng bột hương Bích La cho muội được không?"
Châu Thanh tỏ vẻ khó xử, "Không được đâu, loại hương này không tốt cho sức khỏe."
La Tân Nguyệt không tin, mắt nàng ta đảo qua đảo lại.
Đợi đến khi Chu Thanh đi rồi, nàng ta lén lút lấy trộm hộp hương giấu trong căn phòng nhỏ.