Trọng Sinh Cha Của Con Ta Là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ


Khi Hầu phu nhân rời khỏi thư phòng, lưng bà ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, làm ẩm ướt cả lớp áo lót.

Bà ta bước xuống bậc thang với thần sắc bần thần, do không để ý đến lớp tuyết mỏng trên bậc thềm, bà ta trượt chân, ngã phịch xuống đất, đau đến mức rên lên một tiếng, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau đớn.
Nha hoàn tên Đông Mai đi theo Hầu phu nhân từ nãy giờ, đang đứng trong căn phòng bên cạnh.

Nghe thấy tiếng động, nàng ta vội vã chạy tới đỡ bà ta dậy.

Chủ tớ hai người nhanh chóng bước đi, như thể có quỷ dữ đang đuổi theo phía sau.
Tạ Sùng có thính lực tuyệt vời, phân biệt rõ âm thanh ngoài cửa, nhưng cũng chẳng để tâm, chỉ tiếp tục lật xem án thư trên bàn.

Đôi lông mày kiếm của hắn nhíu chặt, thi thoảng khẽ lắc đầu, đôi khi lại thở dài nhè nhẹ, không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Thoáng chốc, trời đã vào đêm, căn phòng chìm trong bóng tối.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu Tạ Sùng liền hiện lên khuôn mặt tinh xảo vô cùng của Chu Thanh, làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt sáng ngời như giọt nước, cùng đôi môi đỏ mọng quyến rũ.

Từng chi tiết trên cơ thể nữ nhân ấy như cuốn hút hắn sâu sắc, khiến hắn trở thành con thú bị nhốt trong lồng, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng lại không tìm được cách nào.
Chiếc khăn lụa mang về ban ngày được đặt ở đầu giường, Tạ Sùng nắm lấy tấm vải mềm mại ấy, phủ lên mặt mình.

Hương thơm nhè nhẹ của hoa lan lan tỏa không dứt, làm hắn cảm thấy máu trong người sôi lên, tim đập nhanh hơn.
Nhịp thở trong phòng bỗng trở nên nặng nề hơn, mang theo sự đè nén không thể kiềm chế.

Khi tất cả đã kết thúc, nam nhân khẽ cười, thầm mắng mình là kẻ giả dối.

Rõ ràng hắn muốn cưới Chu Thanh ngay lập tức, nhưng vì danh phận, vì lễ giáo, hắn không dám hành động bừa bãi, chỉ đành lãng phí thời gian, bỏ qua từng khoảnh khắc quý giá.
Trước đó, hắn đã nói rằng không muốn dùng quyền thế để ép người, nhưng đến giờ, nếu không hành động ngay, hắn sợ rằng mình sẽ phát điên mất!

Trưa hôm sau, La Tân Nguyệt lại trở về nhà mẹ đẻ.

Do cửa gỗ chưa đóng, nàng ta trực tiếp bước vào và nghe thấy tiếng cãi nhau giữa ca ca và mẹ mình.
"Chu Thanh đã gả vào nhà họ La, đừng có nghĩ đến chuyện hòa ly.


Con lập tức đưa Tranh Nhi về, rồi bỏ nó đi.

Hãy xem thử nó còn dám làm loạn nữa không!"
"Mẹ, con sẽ không bỏ Thanh Nhi..."
"Không bỏ nó? Ai mà không biết con gái của Chu Chân Nguyên ngày ngày điều hương cho chỉ huy sứ.

Ta thấy hai người họ đã sớm gian díu với nhau, nếu không thì làm sao cả nửa năm nay nó không bước chân về nhà?"
La Dự như bị đâm trúng chỗ đau, lòng bàn tay hơi tê, sau đó siết chặt thành nắm đấm.

Hắn ta vô cùng hối hận, nếu không phải vì lúc trước lòng mù quáng, dẫn sói vào nhà, chắc chắn hắn ta và Thanh Nhi vẫn hòa thuận như cầm sắt, tôn trọng nhau như khách, không đến mức như bây giờ.
Càng nghĩ, lòng hắn ta càng như bị lửa đốt.

Miệng hắn ta đắng ngắt, liên tục lắc đầu, cũng không muốn giải thích gì thêm với mẹ mình nữa, liền đẩy cửa rời đi, hoàn toàn không chú ý đến nữ nhân đang trốn trong góc.
La Tân Nguyệt thò đầu nhìn bóng dáng ca ca đi xa, xác nhận hắn ta đã rời khỏi, mới bước vào phòng.

Khuôn mặt béo tròn của nàng ta tràn đầy ác ý, "Mẹ, Chu Thanh dám tư tình với chỉ huy sứ, con tiện nhân này thật quá trơ trẽn.

Huynh trưởng không thể tiếp tục chịu thiệt thòi như vậy được.

Hay là chúng ta đến nhà họ Chu đòi một lời giải thích, vừa có thể nhận được một khoản bạc, vừa đuổi được con nữ nhân đê tiện đó ra khỏi nhà, một công đôi việc, mẹ thấy sao?"
Người ta thường nói, không phải người trong một nhà thì không vào chung một cửa.

Tính tình của La Tân Nguyệt rất giống mẹ mình, những cách nàng ta nghĩ ra đều hợp ý bà La.

Nhưng nghĩ đến La Dự, bà ta vẫn hơi do dự, "Huynh trưởng con bị Chu Thanh làm mê muội, chắc sẽ không đồng ý chuyện này đâu."
"Huynh trưởng có đồng ý hay không cũng không quan trọng.

Chu Thanh đã thực sự phạm vào 'thất xuất'.


Không phụng dưỡng cha mẹ chồng, dâm loạn, cả hai đều là tội lớn.

Mẹ có hãm hại nàng ta đâu.

Với loại nữ nhân này, đừng nói hòa ly, con nghĩ nàng ta nên bị dìm xuống ao!"
Khi nói chuyện, mặt của La Tân Nguyệt không ngừng run rẩy, trong mắt lóe lên tia độc ác.
La mẫu bị nàng ta kích động đến mức bắt đầu dao động, thay áo rồi đi thẳng ra cửa, hướng về phía tiệm hương nhà họ Chu.
Trên đường đi, vì sợ mẹ mình thay đổi ý định, La Tân Nguyệt liên tục thêm mắm dặm muối.

Trong lời nói của nàng ta, Chu Thanh đã trở thành một nữ nhân độc ác, nếu tiếp tục ở lại nhà họ La, sớm muộn cũng sẽ gây ra bất ổn gia đình, phá hủy tiền đồ của La Dự.
Con trai là báu vật trong lòng La mẫu, bà ta coi trọng vô cùng.

Nghe thấy vậy, bà ta càng quyết tâm hơn.
Lúc này, Chu Thanh đang chăm sóc Tranh Nhi trong phòng.

Đứa bé tuy ngoan ngoãn nhưng tính tình khá nóng nảy, khi ngủ thì rất đáng yêu, nhưng lúc tỉnh dậy lại tìm mẹ khắp nơi.

Nếu Chu Thanh đến chậm, cậu bé sẽ gào khóc rất to.
Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Vu Phúc vội vàng gõ cửa: “Tiểu thư, chuyện lớn không hay rồi! La mẫu và La Tân Nguyệt đang chặn ở cửa tiệm, nói người phạm ‘thất xuất’, nhất định đòi bỏ vợ!”
Chu Thanh không khỏi sững sờ, trao Tranh Nhi cho Tịch thị, nhẹ nhàng trấn an: “Mẹ, con ra ngoài xem sao, mẹ đừng lo lắng.” Chu Thanh biết rằng tính cách của Tịch thị mềm yếu, nếu đối đầu với mẹ con nhà họ La, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi, nên nàng nhất quyết không để mẹ mình bị ức hiếp.
Không nhìn đến nét lo âu trong ánh mắt của Tịch thị, Chu Thanh vừa đi ra ngoài vừa dặn dò Vu Phúc: “Huynh đi gọi Ngô Bách và Tưởng Tiền đến đây, để tránh xảy ra chuyện không hay.”
Vu Phúc đáp lời rồi nhanh chóng rời đi.
Chẳng mấy chốc, Chu Thanh đã đến cửa tiệm.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, La Tân Nguyệt liền thấy dáng hình thon thả của nàng, vòng eo mảnh mai như cành liễu, quả thật xứng với câu “liễu yếu đào tơ”, tạo nên sự đối lập rõ rệt với vóc dáng hiện tại của nàng ta, khiến nàng ta không khỏi ghen ghét.
“Chu Thanh, ngươi gả vào nhà họ La chưa đầy một năm, mà đã dan díu với nam nhân bên ngoài.


Vì muốn tư tình với nam nhân, ngươi còn ở nhà mẹ đẻ suốt hơn nửa năm.

Ngươi thật đê tiện, lẽ nào không thấy xấu hổ à?”
Sự chán ghét của Chu Thanh đối với người nhà họ La đã lên đến đỉnh điểm.

Nhìn vào ánh mắt đầy oán hận của La Tân Nguyệt, nàng chỉ thấy buồn cười vô cùng.
“Muốn đổ tội thì có gì khó đâu? Ta chưa bao giờ làm điều gì trái lương tâm, ngươi nghĩ mình có thể vu oan cho ta chỉ bằng lời nói? Đúng là ngây thơ quá! Hơn nữa, ngươi là thiếp của Hầu phủ Trường Hạ, nếu chủ mẫu mà biết ngươi làm ầm ĩ ngoài đường như vậy…”
Từ khi bước vào Hầu phủ, La Tân Nguyệt đã hiểu rõ thủ đoạn của Hoa thị.

Hình dáng mập ú hiện tại của nàng ta chính là nhờ Hoa thị “ban tặng”.

Nữ nhân đó đã trở thành cơn ác mộng giữa đêm của nàng ta, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến nàng ta kinh hãi.
“Đừng mang phu nhân ra mà dọa ta.

Nếu ngươi thật sự muốn hòa ly, thì hãy đưa ra một ngàn lượng bạc, nếu không thì đừng hòng!”
Mặc dù nhà họ Chu có tiệm hương, nhưng một ngàn lượng vẫn là số tiền không nhỏ.

Nếu La Dự muốn lấy lòng cấp trên, năm trăm lượng chắc đã đủ, số tiền còn lại thà cho chó còn hơn là để cho La Tân Nguyệt.
Chưa đợi Tưởng Tiền và Ngô Bách đến, Chu phụ và Chu Lương Ngọc đã đến trước.
Nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của mẹ con nhà họ La, Chu phụ cảm thấy hối hận vô cùng, chỉ trách bản thân ngày xưa quá vội vã.

Nếu xem xét kỹ hơn và không gả Chu Thanh vào nhà họ La, thì nàng đã không phải chịu oan ức như thế này.
“La phu nhân, tính cách con gái ta bướng bỉnh, không xứng với lệnh công tử.

Nhưng dù sao hai đứa cũng là phu thê, chi bằng chia tay trong êm đẹp, hòa ly đi.” Chu phụ nói.
La mẫu với khuôn mặt tham lam nói: "Con gái nhà ông không giữ gìn đạo đức, đáng ra phải bị bỏ chứ không phải hòa ly.

Nhưng nếu nhà họ Chu chịu đưa ra chút bạc, thì chuyện lớn hóa nhỏ, thể diện của đôi bên cũng được giữ gìn."
Chu Thanh không phải kẻ ngốc, lúc này nàng đã nhìn thấu bộ mặt thật của mẹ con nhà họ La.

Bên ngoài nói đến chuyện bỏ vợ, nhưng thực chất là muốn kiếm chác thêm lợi lộc, không khác gì những con đỉa hút máu trong bùn.
"Ở ngoài gió lạnh thấu xương, chi bằng vào trong rồi nói chuyện." Nàng nói.
La mẫu lạnh đến run lẩy bẩy, do dự một chút rồi bước vào cửa tiệm.
Ngô Bách và Tưởng Tiền đến sau, đóng cửa gỗ lại, bên trong không còn người ngoài, không cần lo chuyện mẹ con nhà La nói bậy.

"Lý do ta muốn hòa ly, La Dự thừa hiểu rõ.

Chính hắn ta đã không đối xử đúng mực với ta, vì thế mà đến giờ vẫn chưa đồng ý việc này.

Giờ các người đến tiệm hương gây sự, nếu ép ta đến đường cùng, ta sẽ công khai tất cả những việc xấu La Dự đã làm, để cho quan viên của Đại Lý Tự đến mà đánh giá xem nhân phẩm của hắn ta thấp kém đến đâu!" Lời nói của Chu Thanh đanh thép, không hề yếu đuối.
Nghe thấy vậy, La mẫu bắt đầu hoảng hốt.

Bà ta thầm nghĩ: Chẳng lẽ A Dự thật sự đã làm điều gì không đúng? Nếu không, tại sao hắn ta cứ nhẫn nhịn Chu Thanh hết lần này đến lần khác? Nói về tình cảm sâu đậm thì cũng không phải, dù gì hai người cũng chỉ mới thành thân không lâu, mà Chu Thanh còn về nhà mẹ đẻ sống hơn nửa năm, thời gian ở chung với nhau cũng chẳng nhiều.
"Nhà họ Chu chúng ta chỉ là gia đình thương nhân, mất chút thể diện cũng không sao.

Nhưng La Dự là quan viên của Đại Lý Tự, nếu nhân cách có vấn đề, e rằng vị trí lục sự của hắn ta sẽ không giữ nổi."
Đối mặt với lời đe dọa này, La mẫu không khỏi hối hận, bà ta bối rối nhìn sang La Tân Nguyệt.
La Tân Nguyệt dù sao cũng đã sống ở Hầu phủ Trường Hạ một thời gian, xem như đã mở rộng tầm mắt, giờ đây cố gắng bình tĩnh đáp: "Không thể nói như vậy, từ xưa đã có câu 'nam nhân là trời, nữ nhân là đất'.

Nếu không phải tại ngươi không làm tròn bổn phận, thì huynh trưởng ta sao lại phạm lỗi? Xét cho cùng, tất cả là do ngươi sai!"
Cách nói ngang ngược của La Tân Nguyệt thật sự khiến người ta chán ghét.

Chu Thanh nhíu mày chặt, còn chưa kịp nói thì bên ngoài đã vang lên tiếng vó ngựa.
Đôi mắt La Tân Nguyệt sáng rực lên như con mèo vừa bắt được con mồi, giọng điệu châm chọc: "Không phải chỉ huy sứ lại đến nữa đấy chứ? Nếu không có tình riêng, thì làm sao một quan viên tam phẩm lại thường xuyên lui tới một tiệm hương nhỏ thế này? Chậc chậc!"
Vừa bước vào cửa, Tạ Sùng đã nghe thấy tiếng nói sắc nhọn của nữ nhân.

Hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, khi thấy mẹ con nhà họ La, sát khí hiện rõ trên người hắn, như thể có thể chạm vào được, khiến họ run rẩy như chim cút bị dọa sợ.
"Ngươi vừa nói gì?"
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của nam nhân, La Tân Nguyệt suýt cắn phải lưỡi, lắp bắp một hồi mới nói: "Dân phụ không nói gì cả, mong đại nhân bỏ qua."
Chu Thanh không ngờ Tạ Sùng đến sớm như vậy.

Nàng không phải là người không biết điều, tất nhiên nhận ra ý định của chỉ huy sứ muốn đứng về phía nàng.

Đôi môi đỏ mím chặt, nàng đứng yên tại chỗ, dáng người mảnh mai như cành trúc giữa rừng, thanh tú mà kiên cường.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận