Từ ba năm trước, kể từ lần đầu gặp Ngưng Tuyết, Cảnh Chiêu Tề đã bị nàng ta cuốn hút sâu sắc.
Ban đầu, hắn ta chỉ ngưỡng mộ tài nghệ pha chế hương liệu của nàng ta, nhưng dần dần, hắn ta càng cảm thấy nữ nhân này thật khác biệt, vô cùng thoát tục.
Cộng thêm dung nhan thanh tú như tiên giáng trần, không khó để hắn động lòng.
Để cưới được nữ nhân mà mình yêu thương, đưa nàng ta vào vương phủ một cách đường hoàng, Cảnh Chiêu Tề đã quỳ trước cửa Thọ Khang Cung, quỳ suốt ba ngày liền.
Thái hậu tuy không có định kiến gì với nữ nhi nhà buôn, nhưng xuất thân như vậy chắc chắn không thể so sánh với tiểu thư con nhà quyền quý, cao lắm cũng chỉ làm được thiếp, làm sao có thể làm chính phi của quận vương?
Nhìn thấy cháu trai không ăn không uống, kiên quyết quỳ dưới trời, Thái hậu không thể không đau lòng, nhưng nhiều hơn thế là cơn giận.
Bà ta nghĩ, rốt cuộc thì họ Lưu đã dùng thủ đoạn quyến rũ gì mà có thể khiến Chiêu Tề biến thành ra thế này? Nếu hôn sự thành, lòng hắn ta còn thu lại được sao? Không chừng sau đó hắn ta sẽ đắm chìm trong nữ sắc mà trở nên vô dụng.
Thấy Thái hậu giận đến sắc mặt tái xanh, Chiêu Hòa không khỏi cau mày, vội bưng trà tới, nhẹ giọng an ủi, “Tiểu thư Hồ gia của Hầu phủ Uy Viễn, cháu gái cũng thấy tốt.
Nàng ấy hiền thục đoan trang, tính tình dịu dàng, điểm tuyệt vời nhất là dung mạo vô cùng thanh tú, hơn hẳn họ Lưu kia nhiều.
Chỉ cần để tiểu thư Hồ gả qua, lâu dần, dù lòng của biểu ca có cứng như đá cũng sẽ bị sưởi ấm thôi.”
Thái hậu uống một ngụm trà, sắc mặt cũng đỡ hơn đôi chút.
Nếu Chiêu Tề đã yêu Lưu thị sâu nặng như vậy, chi bằng để nàng ta vào phủ làm thiếp, địa vị thấp hơn chút, sau này sẽ không gây ra chuyện phiền toái nào.
Khi Thái hậu chuẩn bị ban hôn, bên ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng thông báo: “Tề Vương đến.”
Trong mắt thoáng hiện nét nghi hoặc, Chiêu Hòa không hiểu tại sao Tề Vương lại xuất hiện.
Chỉ thấy một nam tử thanh tú chậm rãi bước vào điện, trên người mặc trường bào màu xanh nhạt, khóe môi hơi nhếch lên mang theo nụ cười mềm mại, dáng vẻ văn nhã vô hại, không giống một vương gia quyền cao chức trọng, mà như một tài tử nho nhã, từng đọc qua vô số sách vở.
“Tôn nhi bái kiến hoàng tổ mẫu.” Tề Vương cúi mình hành lễ, thoáng liếc qua Chiêu Hòa rồi nhẹ nhàng cười với vị đường muội này.
“Sao Chiêu Niên lại đến đây?”
Bây giờ không phải là giờ thỉnh an, với thân phận của Tề Vương, một vương gia đã xuất cung và lập phủ, hiếm khi vào cung vào thời điểm này.
Tề Vương thoáng liếc nhìn về phía cổng cung, thở dài, “Tôn nhi cùng Chiêu Tề lớn lên từ nhỏ, cũng biết rõ tính cách của hắn ta.
Hắn ta thật lòng với Lưu thị, sẵn sàng xả thân vì nàng ta, sẵn sàng dốc hết mọi thứ.
Nếu thực sự cưới tiểu thư Hồ gia của Hầu phủ Uy Viễn, lòng hắn ta đã thuộc về người khác, e rằng sẽ không đối xử tử tế với Hồ thị…”
Thái hậu không phải người không hiểu lý lẽ, lại thương cảm Tề Vương mất mẹ từ nhỏ, nghe xong lời này, bà ta lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ, do dự hồi lâu rồi mới khoát tay, “Thôi đi, thôi đi, con cháu tự có phúc phận của con cháu.
Chiêu Tề muốn cố chấp, thì cứ để nó làm, chỉ mong sau này đừng hối hận.”
Chiêu Hòa ngồi trên ghế Bát Tiên, đầu ngón tay khẽ xoay chuỗi ngọc bích, không hiểu vì sao, nàng ta luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Tề Vương tuy nhân từ khoan dung, nhưng không nên can dự vào hôn sự của Thành Quận Vương, lần này để đường đệ cưới một nữ nhi nhà buôn, điều này có lợi gì cho hắn ta?
Dù trong lòng có hoài nghi, Chiêu Hòa cũng không thể hiện ra mặt, chỉ vì Thái hậu đã đưa ra quyết định, người khác có nói gì thêm cũng vô dụng.
Do đã quỳ quá lâu trước cổng cung, thân thể Cảnh Chiêu Tề đã mất hết cảm giác, trở nên tê cứng.
Tề Vương từ trong điện đi ra, đỡ lấy cánh tay hắn ta, kéo hắn ta đứng dậy.
Cảnh Chiêu Tề có chút không muốn, giãy dụa lắc đầu, “Điện hạ, hoàng tổ mẫu vẫn chưa đồng ý, ta không thể đứng dậy.”
Tề Vương thản nhiên nói, “Thái hậu đã ban chỉ hôn.
Ba tháng nữa, cô nương họ Lưu sẽ trở thành vương phi của ngươi.”
“Lời này là thật chứ?” Đôi mắt nam nhân mở to, trên khuôn mặt hơi tái nhợt hiện rõ sự vui mừng.
“Bản vương sao có thể nói dối? Hoàng tổ mẫu là người mềm lòng nhất, ngươi đã quỳ trước cửa Thọ Khang Cung ba ngày liền, người đều nhìn thấy hết, biết rằng ngươi tình sâu nghĩa nặng, nên không ngăn cản nữa.”
Về phần công lao của mình, Vương gia không hề nhắc tới nửa lời.
Sau khi đỡ Cảnh Chiêu Tề vào điện tạ ơn, Vương gia còn chu đáo đưa người về phủ Thành Quận Vương.
Dù không nói ra, trong cung vẫn truyền ra tin tức rằng Vương gia là người chính trực, đã đặc biệt cầu xin trước mặt Thái hậu, giúp hoàn thành một mối lương duyên tốt đẹp.
Trong lòng Cảnh Chiêu Tề tràn đầy sự cảm kích, hắn ta suy nghĩ chuẩn bị một món quà hậu hĩnh để đến phủ Vương gia cảm tạ.
Tuy nhiên, trước khi cảm tạ, hắn ta nhất định phải tới nhà họ Lưu một chuyến để báo tin vui lớn này cho Ninh Tuyết, tránh việc nàng ta buồn phiền mà tổn hại sức khỏe.
Dù thân thể còn mệt mỏi, hắn ta vẫn gắng gượng đến nhà họ Lưu.
Trước đây, Cảnh Chiêu Tề thường xuyên xuất hiện ở Trầm Hương Đình.
Với thân phận cao quý và vẻ ngoài tuấn tú của mình, hắn ta được người hầu trong phủ Lưu nhận ra và không ai dám ngăn cản.
Sau khi xua đuổi mấy a hoàn đang định lấy lòng, hắn ta nhanh chóng tiến đến phòng hương liệu.
Chưa kịp mở cửa, hắn ta đã nghe thấy tiếng khóc nức nở phát ra từ bên trong.
“Ông trời ơi, sao lại trêu đùa ta thế này? Trước kia, ta muốn gả cho Cảnh Chiêu Tề thì Thái hậu cản trở, nhất quyết muốn ban hôn.
Giờ khó khăn lắm mới tiếp cận được Vương gia, thì ngài ấy lại gửi thư bảo ta giả bệnh, không được động phòng với Cảnh Chiêu Tề, và phải giữ gìn thân thể vì chàng ấy..."
“Tiểu thư đừng khóc, làm Vương phi là chuyện tốt, còn hơn làm thiếp của Vương gia nhiều.
Chỉ cần vào phủ, rồi hẵng chiếm được lòng Quận Vương, thì dù có động phòng hay không, Vương gia làm sao biết được?”
Cảnh Chiêu Tề đứng bên ngoài, như bị sét đánh ngang tai.
Hắn ta không ngờ rằng nữ nhân trong sáng và thuần khiết trong lòng hắn ta lại có thể thốt ra những lời như thế này.
Nàng ta và Vương gia có quan hệ gì? Tại sao lại phải giữ gìn thân thể vì hắn ta?
Đôi mắt đỏ ngầu, trong lòng Cảnh Chiêu Tề dâng lên nỗi tuyệt vọng.
Hắn ta muốn đưa tay đẩy cửa vào, chất vấn Lưu Ngưng Tuyết cho ra lẽ, để không tiếp tục làm kẻ ngu ngơ nữa.
Nhưng lúc này đây, hắn ta không có can đảm đối mặt với nàng ta.
Đôi chân như bị gắn chặt xuống đất, hắn ta chỉ có thể đứng đó, không nhúc nhích.
Lưu Ngưng Tuyết quỳ trên bồ đoàn, khóc lóc vô cùng thảm thương.
Nàng ta vốn nghĩ mình thông minh tuyệt đỉnh, nào ngờ lại bị Vương gia lừa gạt trong tay.
Nếu biết trước kết cục này, nàng ta đã không cam lòng dâng thân cho hắn ta, tự trao bản thân làm con cờ trong tay người khác.
Bất chợt, nàng ta ngước mắt lên, nhìn thấy bóng người ngoài cửa, không khỏi thốt lên: “Ai ở ngoài đó?”
Dồn nén cơn sóng dữ trong lòng, Cảnh Chiêu Tề hạ giọng nói: “Là bổn vương.”
Lưu Ngưng Tuyết tái mặt vì sợ hãi, nàng ta không ngờ rằng Quận Vương lại đứng bên ngoài.
Vừa rồi những gì nàng nói, hắn ta đã nghe được bao nhiêu?
A hoàn vội vàng mở cửa gỗ, sau đó cúi người lui ra ngoài, để không gian lại cho hai chủ tử.
Nhìn nữ nhân trước mắt với đôi mắt đỏ hoe, Cảnh Chiêu Tề khẽ hỏi: “Ngưng Tuyết, tại sao nàng khóc?”
Lưu Ngưng Tuyết cười trong đau khổ, hai dòng lệ lăn dài trên gò má xinh đẹp, rơi xuống bàn hương liệu, nhanh chóng tụ thành một vũng nước.
“Thái hậu muốn ban hôn cho Vương gia, lại định sẵn hôn sự với tiểu thư nhà Hầu phủ Viễn Uy, Ngưng Tuyết chỉ là một nữ nhân nhà thương buôn bình thường, nào dám mơ mộng hão huyền nữa?”
Vừa nói, nàng ta vừa dùng tay che mặt, trông đầy đau khổ và xót xa, đủ để làm mềm lòng bất kỳ nam nhân nào.
Cảnh Chiêu Tề chưa từng nghĩ nữ nhân mà mình yêu thương lại có thể dối trá đến như vậy.
Hắn ta nghiến răng, nói: “Thái hậu đã đồng ý hôn sự của chúng ta, nàng có vui không?”
Ngay từ lúc Cảnh Chiêu Tề bước vào, Lưu Ngưng Tuyết vẫn luôn kín đáo quan sát hắn ta.
Nàng nhận thấy thần sắc của hắn ta không có gì khác thường, trong lòng mới yên tâm phần nào.
Nàng ta cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau nước mắt, nói: “Trước kia lời đồn lan khắp Kinh thành, ai ai cũng nghĩ Vương gia sẽ cưới tiểu thư nhà Hầu phủ.
Hạc Tinh đã gửi thư đến Vương phủ, nhưng bị chặn lại ngoài cửa.
Lúc đó, lòng ta như tro tàn, nghĩ rằng ngài đã bỏ rơi ta rồi.”
Cảnh Chiêu Tề đau đớn nhắm mắt, giọng khàn đặc: “Đó là lý do nàng tìm đến Vương gia?”
Lưu Ngưng Tuyết toàn thân run rẩy, chiếc khăn lụa vàng nhạt rơi khỏi đầu ngón tay, rớt xuống đất.
“Vừa rồi nàng nói, Vương gia bảo nàng giữ gìn thân thể vì hắn ta, nhưng nàng là Vương phi của ta! Tại sao lại giữ mình vì nam nhân khác?”
“Không, không phải vậy...” Lưu Ngưng Tuyết muốn giải thích, nhưng Thành Quận Vương không muốn nghe thêm nửa lời.
Hắn ta bước đến, nắm chặt cổ tay nàng ta, kéo cao ống tay áo lên.
Khi nhìn thấy làn da trơn láng không tì vết, hắn ta không thể kìm nén những giọt nước mắt đau đớn.
“Dấu son phòng đã mất rồi.
Nàng đã trao thân cho Vương gia, đúng không?”
Vì quá yêu Lưu Ngưng Tuyết, Cảnh Chiêu Tề chưa bao giờ dám vượt quá giới hạn, thậm chí chưa từng chạm vào đầu ngón tay của nàng ta.
Chỉ khi nàng phơi khô hương liệu, hắn ta mới thấy dấu son phòng đỏ chói trên cổ tay nàng ta, nhưng giờ đây nó đã hoàn toàn biến mất.
Là Vương gia.
Niềm vui khi biết Thái hậu đồng ý hôn sự giờ đã biến thành cơn thịnh nộ tràn ngập.
Vương gia đã có tư tình với Lưu Ngưng Tuyết từ trước, thế mà hôm nay vẫn vào cung để giúp hắn ta cầu xin.
Có chuyện bất thường thì ắt có điều đáng nghi, vậy mà hắn ta đã phớt lờ tất cả, chỉ biết hồ hởi chạy tới nhà họ Lưu.
Vương gia chắc hẳn đã ngấm ngầm cười nhạo hắn ta, coi hắn ta như một kẻ ngu ngốc, đội chiếc mũ xanh* mà không hay biết.
Sau khi trao thân, Lưu Ninh Tuyết cứ ngỡ mình sẽ bước vào phủ Vương gia, nên đã không bôi lại son phòng để che đậy.
Không ngờ Cảnh Chiêu Tề lại bất ngờ tới đây, hơn nữa còn nghe thấy lời tâm sự của nàng ta, hoàn toàn bóc trần bí mật mà nàng ta che giấu bấy lâu.
Giờ đây, nàng ta chẳng khác nào con chuột bị người đời đuổi đánh, không còn chút tôn nghiêm.
“Vương gia, xin ngài nghe thiếp giải thích…”
Cảnh Chiêu Tề hất mạnh tay nàng ta ra, giọng nói lạnh lùng như băng khiến Lưu Ngưng Tuyết cảm thấy lòng mình rơi xuống vực thẳm: “Ta không muốn nghe.”
Dứt lời, hắn ta quay người bỏ đi, bóng dáng hắn ta dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Khi thấy Thành Quận Vương rời đi, a hoàn tên Hạc Tinh rón rén quay lại phòng hương, nhìn thấy tiểu thư đang gục trên mặt đất khóc nức nở, nàng ta vội vàng tiến lên, nhưng không biết phải an ủi ra sao.
Triều Đại Chu rất coi trọng sự trong sạch của nữ nhân.
Chủ nhân của nàng ta đã có tư tình với người khác trước khi thành than và còn bị vị hôn phu phát hiện.
Dù có Thái hậu ban hôn, thì sau khi gả đi, cuộc sống của nàng ta cũng khó lòng mà tốt đẹp.