Trọng Sinh Chi Á Lai

Người đến chính là kế á phụ của tiểu Lôi Mạn, bác sĩ Clare đang mang thai—-

S ắc mặt Garlock cực kém, hiển nhiên là Lôi Khăn Đức không đến cùng, hơn nữa sắc trời cũng đã tối, hắnkhông cách nào nhẫn tâm đuổi một phi thú nhân đang có thai ra ngoài.

Clare là cố ý, cậu biết chỉ có như vậy Garlock mới cho cậu bước chân vào Eden bảo, nếu lần này không thể cứu vãn được mối quan hệ của mình với con riêng Lôi Mạn thì thành thú lễ sẽ không có cơ hội nữa.

―Báo cho Lôi Khăn Đức đến đón người!‖ Garlock phân phó Henry, không liếc nhìn người trước mặt thêm một lần nào nữa, xoải bước đi xa, toàn thân toát ra hàn khí.

.

.

.

Tế ti phủ.

Đào Đức Đạ i Tế Ti nhìn ghế dựa làm từ hoàng kim, ngắm đủ rồi lại ―tấm tắc‖ hai tiếng. ―Đây là ý tưởng của Á Lai? Anh em cả mà, tới thăm tôi không cần lễ vật quí trọng vậy đâu!‖ Phải chiếm lấy cho mình.

Barret nhanh chóng đặt mông ngồi lên chiếc ghế yêu, ―Ai nói là cho anh? Anh có một đống ghế sắc màu rực rỡ còn chưa đủ sao?‖

―Màu vàng càng tôn thêm khí chất siêu phàm của tôi.‖ Đào Đức ánh mắt mê huyễn.

Barret nhe răng.

Đào Đức nhướngmày, ―Ghế cũng đã đưa đến, cậu muốn ở lại đây? Thu phí à nha~~~~‖

Barret th ở dài, ―Tránh được trận này rồi nói sau, tôi cũng không muốn trở về nhìn Garlock và Lôi Khăn Đức bực dọc, dù bọn họ có đấu nhau đến thế nào cũng không dám đến đây phiền anh.‖


Đào Đức cầm chiếc quạt lòe loẹt quạt a quạt, ―Tôi cứ tưởng cậu bị sai vặt mãi đến nghiện chứ.‖

Barret chán ghét nói, ―Cái trong tay anh là quạt sao, quá xấu, hôm khác tôi nhờ Á Lai thiết kế cho anh một cái.‖

Đào Đức cười nói, ―Có cơ hội tôi phả i hảo hảo nhận thức vị Á Lai tiên sinh này, nhìn cậu xem y như rương vàng, Garlock mặt vô biểu tình, tình cảm thì không được tự nhiên cũng muốn nhanh chóng bắt được người ta, thật là một phi thú nhân nguy hiểm.‖

―Đó là…‖ Barret đắc ý lại đắc ý ―Nhân tài sáng giá nhấ t, chỉ khả ngộ không thể cầu, mới vừa cho ra môn cờ nhảy ( chinese checkers ), đơn đặt hàng đã nhiều như tuyết rơi.‖

―Nói vậy Á Lai tiên sinh nhất định là cao thủ cờ nhảy rồi.‖ Đào Đức lấy ra từ dưới bàn một bộ cờ, ycũng như mọi người, từ già trẻ gái trai đều nghiện trò này, mấu chốt là những quân cờ màu sắc rực rỡ này rất hợp yêu cầu thẩm mĩ của y.

Barret l ắc đầu, mang ý bất khả tư nghị, nói: ―Thật ra không phải, sau khi dạy Lôi Mạn xong, Á Lai cũng chưa từng thắng một lần nào nữa, bất quá Á Lai là người tốt, không so đo tiểu tiết.‖

―Ha hả, thật là một phi thú nhân thú vị.‖ Trong mắt Đào Đức lưu chuyển một tia thăm dò, ―Thật ra, cậu vẫn còn rất giận Lôi Khăn Đức đúng không?‖

Barret bĩu môi. ―Làm sao dám chứ, ngườ i ta hiện tại là thủ tịch trưởng lão của hộiTrưởng lão tâm đắc của thành chủ, mà cũng đâu có qui định một người chỉ được kết hôn một lần đâu.‖

―Ai nha, cậu nói cứ như Lôi Khăn Đức không phải huynh trưởng của mình vậy.‖ Đào Đức không có ý giận.

Barret càu nhàu uống một ngụm trà, ―An Cách Tư cũng là huynh trưởng của tôi, lại là anh ruột của Garlock.‖

Đào Đức có chút bất đắc dĩ ngậm miệng.

Barret đột nhiên nhớ đến, ―Bác sĩ riêng của anh từ chức rồi sao? Thân thể không tốt rồi mà còn không có bác sĩ. Vừa đúng lúc, Eden bảo đổi gia sư, Tế ti phủ đổi bác sĩ.‖

Đào Đức có chút lắ p bắp, ―Đáng tiếc tôi bây giờ còn chưa được như Tạp Tạp đã tìm được người mình muốn.‖ Toàn thân tản ra không khí ưu sầu có thể làm cho vô số phi thú nhân lâm vào ái muội.


Barret nói: ―Cũng chỉ còn anh dám gọi Garlock là Tạp Tạp.‖ Đào Đức một bộ ta đã hiểu ngươi đang ganh tỵ, ―Tôi cũng có thể sủng nịch gọi cậu là ―nhóc trọc lông‖ ha!‖

Barret buồn rầu nhấc chân quay về phòng, không quên mang theo ghế yêu ánh vàng tỏa sáng theo.

Đào Đức xuy xuy cườ i nhạo, sau đó vô lực dựa vào ghế dài, ngón tay xinh đẹp như có như không gảy nhẹ quân cờ thủy tinh, mình ở giữa hai bên đều là anh em không thể bỏ mặc ai.

Henry đã để cho Á Lai phát hiện ra nhật kí của An Cách Tư rồi nhỉ? Theo kế hoạch, Clare bây giờ cũng đã đến Eden bảo. Lôi Khăn Đức sau khi biết được cũng không phê bình mình ra chủ ý lung tung, ai bảo Clare cũng không phải là người xấu. . . .

Chỉ một lát sau, Barret lại mang theo một bao thức ăn dinh dưỡng về, ―Ăn đi, nam cầu vồng, đừng chết trẻ, tìm không ra quan tài lòe loẹt để xứng đôi với anh đâu.‖

Đào Đức trong lòng ngọt ngào, lấy ra một miếng đẹp nhất, tao nhã cắn một ngụm.

Barret lại bổ sung một câu, ―Ngày mai đừng quên trả tiền.‖

‗Bốp!‘ gói bánh bị Đào Đức nhào thành cục ném vào đầu Barret, Thằng nhóc thúi!

.

.

. Tiểu Lôi Mạn biến thân thành hình báo con oa trong lòng Á Lai, nói chính xác là bám dính trên người Á Lai.

Á Lai bất đắc dĩ ôm bé ngồi trên mặt thảm, ―Không phải đã nói rồi sao, khi không cần thiết không nên biến thú hình, rất lãng phí sinh mệnh.‖

Báo con ngẩng đầu lên, mắt xanhto tròn đong đầy nước rất ủy khuất, người nhìn cho dù không làm chuyện gì xấu thì lương tâm cũng có chút cắn rứt.


Á Lai đành thỏa hiệp, ngẫu nhiên tùy hứng một lần cũng không sao, hình như cũng không ai nói sinh mệnh lực không thể bổ sung mà?

Henry đi vào cũng không nói gì, đặt đồ dùng của Lôi Mạn xuống, sau đó cúi người đi ra.

Á Lai hiểu Henry cúi đầu là ý gì, hàm ý cầu xin, cầu yđêm nay bồi tiểu Lôi Mạn, đương nhiên không thành vấn đề.

Chỉ một lát sau, Henry lại ôm một bộ chăn nệm khác vào, sau đó lại cúi người càng thấp ra ngoài.

Á Lai thở dốc kinh ngạc, quả nhiên giây tiếp theo đã thấy đại quý tộc mặc đồ ngủ cao ngạo bước vào.

Báo con ở trên giường lão sư nhảy a nhảy, nhún a nhún, lăn a lăn như kẻ điên, mọi người cùng nhau ngủ, thật vui nha!

―Thưa ngài, tôi còn muố n bảo vệ danh dự mình.‖ Á Lai đương nhiên muốn cự tuyệt, tin này nếu truyền ra ngoài, đến lúc đó dù tác phẩm được giải cũng bị người ta nói là bán thân lấy tiếng, tuy rằng Eden bảo không có người dám nói ra, nhưng cũng không thể tùy tiện được!

Garlock khinh thường nói, ―Em nghĩ hiện tại ở ngoài kia thanh danh của em như thế nào!‖ Khóa cửa, ai cũng không được đi!

Á Lai há hố c miệng nhìn tiểu Lôi Mạn đã biến thành hình người nằm trên giường giang hai tay hai chân ngây ngô cười,nhìn lớn rồi nhìn nhỏ, mình thật sự buồn bực mà!

Garlock biến thành hình thú nằm dưới sàn nhà.

Nhưng Á Lai không có năng lực nằm bên cạnh đại thú, ôm tiểu thú trong ngực mà có thể ngủ, không ngủ!

Thú hình ban đêm thị lực rất tốt, hiểu được nguyên nhân hoảng sợ của Á Lai, Garlock khôi phục hình người.

―Ban đêm lạnh, mong ngài nên mặc quần áo.‖ Á Lai nhanh xoay người, quý tộc chết tiệt, biến thái, cực biến thái! Trên người chỉ mạc quần ngủ!

Garlock ương bướng, chậm rì rì nói: ―Mặc kệ.‖

Á Lai trợn mắt, á á, quần ngủ lại tụt xuống kìa, ―Ngài không sợ tôi nói ra ngoài sao!‖ Không liếc không nhìn, nếu thực sự nhìn. . . . . .


Garlock xâm chiếm áp lại gần người ta, Á Lai theo bản năng lùi ra sau.

―Em không phải muốn vẽ bức tranh nhân thể của quản gia như thế này sao?‖ Thanh âm Garlock âm lãnh khiến cho người ta không rét mà run.

Á Lai sợ đánh thức tiểu Lôi Mạn, cũng không dám tạo ra tiếng động lớn, kỳ thật y biết lối sống nơi đây có chút bảo thủ, tranh *** được coi là đồi phong bại tục, ycòn chưa có gan làm chuyện khiêu chiến quyền uy, cho nên bình thường cũng chỉ nói đùa với Henry thôi, ―Là tôi lỡ lời, về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện này nữa.‖

Garlock lúc này mới chậm rãi mặc áo ngủ vào, ―Nhớ kỹ lời em nói.‖ Biến về hình thú quay về nằm lên chăn nệm dưới đất.

Á Lai thở dài nhẹ nhõm, nhếch miệng, nói trong lòng, tính tình đại quý tộc cũng thật kì quái, cũng không phải mộng du, mà lúc gặp cũng không nói cho rồi, đợi hơn nửa đêm mới nháo!

Người này lại há hốc miệng, Garlock hiện tại có thể đoán được người kia đang nghĩ gì.

Sáng ngày hôm sau, trong tòa thành vang lên một trận ồn ào.

Henry gõ cửa xin chỉ thị chủ nhân.

―Ở trong phòng.‖ Garlock dặn Á Lai, sau đó ra ngoài cùng Henry.

―Bác sĩ nói, Clare động thai khí cần tĩnh dưỡng, cho nên sắp tới không nên đi xa‖ Henrynói rõ ràng từng chữ.

―Muốn ở lại đây? Suy nghĩ thậthay.‖ Garlock lãnh ngôn.

―Chuyện Clare đến Eden bảo có thể là Lôi Khăn Đức chưa biết.‖ Henry nói thẳng.

Garlock nhìn ra ngoài cửa sổ trời vẫn tối đen, ―Khác nhau sao?‖

Á Lai nghiêng người nhìn Tiểu Lôi Mạ n cuộn mình ngủ say trên giường. Y từ trước đến giờ không muốn xen vào chuyện người khác, chỉ hy vọng mình có thể tận lực tránh xa những phân tranh trong các gia đình quý tộc, bởi người làm vật hy sinh thì sinh mệnh luôn ngắn ngủi.

Nhưng mà, nếu vì đứa bé này thì. . . . . . . .

*Cờ nhảy:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận