Xe ng ựa đưa người đến Eden bảo trong nắng hoàng hôn, có thể là do nguyên nhân khí chất của người bên trong nên hình ảnh trước mắt trở nên rất hoạt bát linh động.
Khi Á Lai phả n ứng lại mới nhận ra đây chính là bạn nhỏ qua thư của mình, bộ dáng hoàn toàn không có chút nào giống người đã hai mươi tuổi trưởng thành, ngũ quan nhu hoà ngọt ngào, mái tóc hồng nhạt càng làm cho người trở nên tinh xảo xinh xắn.
Ngải Phàm qui củ hành lễ xong liền nắm lấy tay Á Lai vui vẻ nói, ―Gặp được anh tôi thật rất vui sướng, anh thật xinh đẹp.‖
―Gặ p cậu tôi cũng rất vui.‖ Á Lai mỉm cười trả lời, ngay cả thanh âm của bạn nhỏ qua thư này cũng có chút non nớt hơn so với bạn cùng trang lứa, cứ như là, đứa nhỏ to xác?
Mà thôi người không giống nhau hết được cả mà.
Khi th ấy An An thì phụ ái (tình cảm của người cha) trong lòng Ngải Phàm dâng trào không ngừng, ôm chặt vào lòng không muốn buông tay, thật sự cẩn thận, thật sự yêu thương.
Hình ảnh này so với Á Lai ôm em bé cứ như ôm mình hoàn toàn là hai cực đối lập nhau.
Tiểu Lôi Mạn nắm chặt tay thầy giáo không nói một lời, người này bé đã gặp qua, lúc trước chính kẻ đó đã cùng những người khác vu oan mình.
So với An An mềm mềm nộn nộn thì vô luận theo góc độ nào Á Lai vẫn thiên vị Tiểu Lôi Mạn hơn, cho nên nắm lại bàn tay của bé.
―Thầy, chúng ta đi uống trà được không?‖ Tiểu Lôi Mạn không muốn đứng trong căn phòng này nữa, ngẩng đầu nhìn Á Lai, trong mắt mang theo cầu xin.
―Chúng tôi không bồi được nữa rồi.‖ Á Lai rất quan tâm đến cảm xúc của đứa nhỏ, không chút bận tâm đến suy nghĩ của người ngoài.
B ọn họ đi rồi, cũng mang theo luôn bạn qua thư Á Lai mình vất vả mới gặp được Ngải Phàm bĩu môi, ―Thật là một tên nhóc xấu xa! Một chút cũng không khiến người ta thích được. Á Lai sao lại chấp nhận làm thầy giáo cho nó chứ?‖
Clare l ập tức quát lớn: ―Ngải Phàm, chuyệnđã qua đi, đó cũng là do chúng ta không đúng, hiện tại ta thật vất vả mới cải thiện được chút ít quan hệ của anh với đứa nhỏ, em cũng không thể hồ nháo.‖
Ngải Phàm quay đầu, ―Em đã biết.‖ Cậu vẫn là không thích Lôi Mạn. Thời tiết đã có hơi lạnh, nhưng trong sân nhà quý tộc cây cỏ chim muôn vẫn nhộn nhịp như cũ, hết thảy đều tràn ngập nhựa sống.
Ti ểu Lôi Mạn cùng thầy ngồi trên xích đu, rầu rĩ không vui, bé biết thầy đã bàn với chú Garlock chuyện sẽ dọn đến nơi khác ở, vốn bé đã quyết định sẽ giúp chú Garlock thủ hộ tốt Eden bảo, nhưng mà giờ lại đến thêm một kẻ bé không thích.
Con phải phụng dưỡng cha, nhưng đối với cặp đôi một lớn một nhỏ này mà nói thì phải là trò phụng dưỡng thầy mới đúng. (?)
―Con không thích Ngải Phàm sao? Cậ u ta sẽ rời đi sớm thôi. Hơn nữa, sau này chỉ cần con không đồng ý, cậu ta sẽ không được bước vào Eden bảo.‖ Á Lai ôm bé vào lòng, ―Với lại con hiện giờ cũng đang đi nhà trẻ mà, ở lại Eden bảo tiện lợi hơn.‖ Cũng an toàn hơn.
Tiểu Lôi Mạn hạ giọng thấp, ―Nhưng những gì ở nhà trẻ dạy người đều đã dạy cho con hết rồi mà, vì sao phải học lại một lần nữa?‖
Á Lai giải thích cho bé: ―Đi nhà trẻ không chỉ là học tập văn hóa tri thức, mà còn phải học cách ở chung với người khác như thế nào, điểm này thầykhông có cách nào khác thay thế được, hơn nữa nhà trẻ mà chú Garlock chọn cho con chính là nhà trẻ tốt nhất trên cả đế quốc này.‖ Đừng nói là chọn lựa, đại quý tộc căn bản như là phụ huynh lo lắng chuyện đưa con nhỏ lần đầu đi học vậy, có thời gian sẽ đúng hạn đi ―khảo sát‖ tiến triển học hành của cháu trai, khiến cho mấy bạn nhỏ luôn ngưỡng mộ đại tướng quân phải há hốc mồm, thứ đó người thường chịu nổỉ sao? Nghĩ nghĩ, lại nói: ―Còn nhớ rõ tờ giấy chú Garlock cho con in dấu ngón tay lên không?‖
Tiểu Lôi Mạn từ từ hồi tưởng lại liền nhớ ra, ―Con là người duy nhất thừa kế Eden bảo.‖
Á Lai không thể không bội phục Garlock quyết đoán, chỉ một tờ giấy chứng minh quyền thừa kế bình thường thôi lại biến thành giấy chứng nhận cháu trai là con thừa tự của mình, vừa giữ được thể diện cho nhau vừa đạt được mục đích của bản thân, ―Cho nên dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì người phải rời khỏi đây cũng không phải là con.‖
Ti ểu Lôi Mạn có chút hiểu ra, chậm rãi cảm nhận được một thứ mang tên trách nhiệm đang từ từ len lõi vào trong cơ thể, gật gật đầu, ―Con đã biết, dù con có không thích nói chuyện với người khác cũng phải học cách xử lý, bởi vì cuộc sống không chỉ xoay chuyển quanh một mình con, cho nên con càng phải thông minh và mạnh mẽ, cho nên con muốn trở nên càng thêm thông minh và dũng cảm.‖
Á Lai kích động, đây là đứa nhỏ chính mình dạy dỗ, ít nhất ycũng từng dạy qua, vui mừng a, tâm tình gà mẹ đang nảy mầm……
Buổi chiều, trong thư phòng cả hai người đều có chuyện gấp cần làm nên rất là im lặng.
Á Lai cẩn thận xem xét tư liệu về trường học, cùng với các loại qui định quen thuộc.
Mà Garlock cũng đang rấ t bận rộn ngắm người ta đến phát nghiện, nghe nói khi người yêu nghiêm túc làm việc chính là lúc đẹp nhất. Nhưng những lời này không đúng hoàn toàn, bởi vì Á Lai lúc nào cũng đẹp nhất cả, có lẽ sau này tại lúc đỏ mặt tim đập mạnh Á Lai sẽ càng đẹp hơn nữa, có thể vượt xa tưởng tượng của mình. . . . . .
Á Lai dừ ng lại nhìn thoáng qua, thấy đại quý tộc đang chằm chằm quan sát y, lập tức cắt đứt loại không khí không được tự nhiên này, hỏi: ―Thưa ngài, quyền nuôi nấng Lôi Mạn vẫn là của ngài phải không?‖ nhất thời nghĩ không ra câu hỏi gì nên đành phải đem vấn đề đã biết đán án ra hỏi lại một lần nữa.
Garlock nói: ―Đúng vậy, có chuyện gì sao?‖ Á Lai nói: ―Chỉ là hỏi một chút thôi, như vậy rất tốt.‖ Đại quý tộc cũng sợ tiểu Lôi Mạn lại xảy ra chuyện gì nữa mà thôi, người này thật sự không tồi, rất có khả năng, tóm lại căn bản là đem tất cả những chuyện liên quan đến bản thân nắm vững trong lòng bàn tay.
Garlock đứ ng dậy đi đến đối diện y, nghiêng người chống hai tay lên cạnh bàn, vây người ta trong vòng tay mình, ―Em có thể hỏi nhiều hơn nữa, tôi sẽ trả lời tất cả.‖ Vì sao vẫn có chút cảm giác nắm không được người trước mắt, hơn nữa loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt?
Á Lai ngửa ra sau cố kéo xa khoảng cách ra một chút, nghiêng nghiêng đầu, ―Nhưng mà tôi thật sự không có gì muốn hỏi nữa.‖
Garlock không để ý, tiếp tục áp sát tới, ―Không được, phải hỏi.‖
Ngườigì mà không phân phải trái gì hết, Á Lai dùng ánh mắt phản kháng.
Nhìn nhìn, Garlock càng có xu thế nghiêng thân về phía trước, trong động tác chầm chậm lại tản ra hơi thở ái muội.
Tim Á Lai đập gia tốc, phản ứng của bản thân không còn trong khả năng khống chế nữa rồi, càng khẩn trương thì tim yđập càng nhanh.
―Ban ngày ban mặt, không nên kích thích ngườikhác như thế chứ!‖ Barret hai tay che mặt, nhưng giữa khe hở thật to kia lại loé lên ánh mắt đang xem kịch vui.
Garlock thật muốn đánh người! Không khí vốn đang tốt đẹp biết bao nhiêu.
Á Lai vội giải thích: ―Cậu hiểu lầm rồi.‖ Sau đó chỉ chỉ hai mắt của mình, ―Vừa rồi là đang thi đấu xem mắt ai sắc bén hơn thôi.‖
Garlock nhướngmi, ―Phải không, vậy em phóng mị nhãn cho tôi thêm lần nữa đi, tôi xem xem hai người có gì khác nhau không?‖
Á Lai nhìn trời, mị nhãn gì chứ? Là kiểu gì vậy trời?
Barret nói: ―Anh cũng đừng làm khó Á Lai, mị nhãn gì chứ, anh nên tìm Đào Đức đi, ánh mắt anh ta sẽ không bao giờ có lúc được đứng đắn đâu.‖
Garlock hỏi: ―Vấn đề bên xưởng dệt giải quyết rồi sao?‖
Nh ắc tới đến chuyện này, Barret thần thanh khí sảng, ―Đúng vậy.‖ Vừa nhìn là biết hẳn là đã buôn bán lời không ít tiền rồi đi, ―Tôi trở về chính là để chuẩn bị sinh nhật năm tuổi cho Tiểu Lôi Mạn, Á Lai, anh có ý tưởng gì không?‖ tốt nhất là mấy thứ có thể áp dụng để kiếm tiền sau này nha.
Eden b ảo là một gia tộc truyền thống, không phải tình huống tất yếu sẽ không tổ chức yến tiệc, người lớn thì không sao cả, dù sao cũng không phải là loại người thích náo nhiệt, nhưng dù nói thế nào đi nữa cũng không thể không quan tâm đến trẻ nhỏ được.
Lúc trước Á Lai cũng đã lậ p kế hoạch lâu rồi, đã nghĩ rất nhiều phương án rồi, bởi vì đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sinh nhật lần này đối với Lôi Mạn có ý nghĩa rất khác, hơn nữa cũng coi như đó là lễ vật mình tặng cho học trò vì sắp phải xa nhau trong một thời gian dài, cho nên quyết định vứt ra sau đầu chuẩn mực của phụ huynh là ―không thể cưng chiều trẻ nhỏ‖ vì đứa nhỏ quyết lãng phí một phen ―phương án ở trong thư phòng của tôi‖.
Hai ngày sau—
Ti ểu Lôi Mạn ngồi trong thư phòng của tông phụ mình viết thiếp mời, bé hiện giờ cũng không biết mình muốn mời ai cả, tuy rằng bé vẫn là có chút không rõ, nhưng mà thầyđã nói, người lớn ăn muối còn nhiều hơn bé ăn cơm, cho nên trước hết bé hẳn là nên nghe ý kiến của người lớn đã, sau đó mới đưa ra quyết định chân chính của mình.
Hình ảnh hai phụ tử qua khung của sổ bị hai phi thú nhân nhìn ngắm.
Ngải Phàm nói: ―Đừng nhìn Lôi Mạn còn nhỏ mà tưởng dễ bắt nạt, trước kia dù thế nào cũng không thèm nhìn Clare, cứ như Clare không tồn tại vậy.‖
Á Lai không đáp lại cái gì, thật là mộ t đứa nhỏ vô tư, cái gì cũng dám nói, vẫn còn đang đứng trên địa bàn của người ta, aizz, mà còn đứng trước mặt thầy giáo nói học trò người ta không tốt nữa chứ, bất quá có thể hiểu cho tâm trạng của Lôi Mạn khi tiếp xúc với bạn lữ của tông phụ, nhưng cũng thật lợi hại nha, nhỏ như vậy mà đã dám bạo lực gia đình, đương nhiên y sẽ bao che khuyết điểm mà nói rằng học trò mình sau này lớn lên sẽ rất lợi hại cho mà xem.
Ngải Phàm tự cảm thấy mình và Á Lai rất hợp duyên, còn nói không ít chuyện.
Á Lai dầ n dần đã nhìn ra, Ngải Phàm là người nghĩ gì nói nấy, người như vậy, tâm tư đơn thuần suy nghĩ gì cũng biểu hiện ra ngoài cứ như là một đứa trẻ, không có tâm tư đen tối gì, cho nên Á Lai sẽ không chán ghét, nhưng nếu suy nghĩ theo góc độ của một đứa nhỏ, yđương nhiên sẽ thiên vị Lôi Mạn, cho nên nguyên bản chỉ là có chút hảo cảm qua những bức thư thì lúc này cũng chỉ là quen biết chứ đừng nói gì đến trình độ rất thích.
Lo ại tính cách này của Ngải Phàm về sau thể nào cũng có ngày chịu thiệt, nhưng mà Á Lai cũng không muốn nhắc nhở, ngoại trừ nguyên nhân là cậu chỉ trích học trò yêu của mình làm mình không vui ra thì nguyên nhân chủ yếu là khi một ai đó đã trưởng thành thì đều có nhận thức khắc sâu trong lòng mình thì dù người khác có khuyên giải thế nào thì cũng sẽ bị một cái cớ vặn vẹo để tránh đi.
Gi ống như là nhân vật chính trong ―Nghi nhân trộm phủ‖, ngay cả khi hắn nhận ra chân chính nguyên nhân là mình quên cái rìu, thì cho dù thần tiên có xuất hiện cũng không thể làm thay đổi hoài nghi của hắn đối với đứa con người hàng xóm. (phủ = rìu)
Cho nên, người trưởng thành như Garlock có thể toàn quyền phụ trách gia tộc của mình, mà Ngải Phàm đã lớn như vậy cũng không thể tiếp tục sống dưới sự bảo hộ của người khác như thế được.
Á Lai đột nhiên mím môi, suy nghĩ như thế nào cũng có thể liên tưởng đến đại quý tộc rồi?
Khi trong thư phòng chỉ còn lại hai người—
Garlock đột nhiên nói: ―Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng chỉ bên một người thôi.‖
Á Lai đẩy mắt kính, ―Ngài sẽ không lại là ‗ngẫu nhiên‘ nghe được tôi cùng với Ngải Phàm ‗lớn tiếng‘ nói chuyện chứ?‖
Garlock lộ ra biểu tình em hiểu mà.
Á Lai tháo xuống kính mắt, hung hăng bẻ gãy, răng rắc, thành hai nửa.
Garlock bất vi sở động, ―Cũng tốt, đổi cái khác tốt hơn.‖
Á Lai nói: ―Không cần, dù sao tôi cũng không cận thị.‖
Garlock: ―?‖ Á Lai: ―Mang kính mắt có vẻ hào hoa phong nhã, càng giống người có thể làm gương tốt, về sau tôi phải đến trường làm học sinh nên không cần phải ra vẻ như thế này.‖
Garlock sờ sờ cằm, ―Hay là muốn làm một bộ dự bị ‗ánh mắt rất thâm ý‘, giờ đây cảm giác vẫn tốt lắm.‖
Á Lai: ―???‖
————————————————————————————–
Chú thích vê câu chuyên ―nghi nhân trôm phủ‖
Nghi Người Trộm Rìu
Có một người làm mất cái rìu, bèn nghi ngờ đứa con của người hàng xóm ăn cắp, ông ta nhìn nó đi trên đường giống như người ăn cắpcái búa rìu của mình, cách nói năng đi đứng của nó cũng giống như người ăn cắp, thái độ động tác của nó cũng không có chút gì là không giống người ăn cắp cái búa rìu…
V ề sau, người bị mất trộm tìm được cái búa rìu lúc đang sàng sẩy thóc. Ông ta lại nhìn đứa con của người hàng xóm, từ thái độ động tác của nó không có một chút gì là giống người ăn trộm cái búa rìu!
Nguôn:http://.catholic.org.tw/vntaiwan/nhantai/tai11.htm