Đại não Thạch Nghị nhất thời trống rỗng, trong nháy mắt ấy, anh chỉ thấy miệng An Thừa Trạch đang chuyển động, chứ không rõ hắn nói gì. Thậm chí không nghe được An Thừa Trạch muốn đi đâu, mà dù có chăng nữa thì địa danh đó cũng chẳng có ý nghĩa gì với anh, anh chỉ ý thức được rằng An Thừa Trạch muốn rời xa mình, rất rất xa và lâu thật lâu.
An Thừa Trạch ôn hòa giải thích lý do mình muốn đi, hơn nữa tỏ vẻ nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm đều sẽ về tỉnh Kiến, nơi này là quê hắn, bác với bà ngoại đều ở đây, hắn không thể đi xa được. Song trong lúc nói chợt cảm giác có gì đó không đúng, cảm thấy cổ tay rất đau, vừa cúi đầu liền thấy Thạch Nghị đang nắm chặt tay hắn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh chứng tỏ anh dùng lực mạnh cỡ nào.
An Thừa Trạch không ngăn lại, mà dùng tay kia phủ lên tay Thạch Nghị, vỗ nhẹ hai cái, lặp lại: “Tôi phải đi, dù cậu có lôi kéo tôi cả đêm thì tôi vẫn phải đi.”
Bấy giờ, tai Thạch Nghị rốt cuộc cũng phát huy tác dụng lần nữa, ai ngờ mới khôi phục thính giác thì câu nghe được vẫn là tin dữ.
Đom đóm đã bay đi rất xa, tuổi thọ chúng nó chẳng kéo dài bao lâu nữa, chỉ có thể thỏa sức bay lượn trong đám lau sậy một đêm này. Bờ sông bắt đầu nổi gió, áng mây mờ nhạt che lấp mặt trăng. Cảm giác mông lung huyền ảo vừa rồi đã tán đi, chỉ còn lại khúc ca ly biệt do côn trùng trong bụi cỏ diễn tấu.
Phẫn nộ, u sầu, kiềm nén phủ kín nội tâm Thạch Nghị, anh muốn hét lên, nhưng mãi chẳng ra lời; Muốn chạy như điên, nhưng không nỡ rời khỏi nơi này. Trái tim như hóa thành một viên lựu đạn, chỉ châm ngòi liền nổ. Nhưng cuối cùng, tất thảy cảm xúc đều biến thành bất đắc dĩ và không thể buông tay, anh chỉ có thể ôm An Thừa Trạch thật chặt, ngoài ra chẳng thể làm gì.
Lúc này, An Thừa Trạch mới phát hiện Thạch Nghị cao lớn bao nhiêu, không chỉ là chênh lệch giữa 1m85 và 1m70, mà cơ bắp Thạch Nghị còn rất cường tráng, hai tay như đôi kìm sắt đanh thép, thân hình mang đến cảm giác vĩ đại.
Thạch Nghị có xúc động muốn phá hỏng tất cả, nếu trước mặt là cái bình, anh sẽ đá bay nó; Nếu là thủy tinh, anh đập nát nó; Nếu là người, anh sẽ không phân tốt xấu mà hung hăng đánh đối phương một trận để xả giận.
Nhưng người đối diện là An Thừa Trạch, nên anh không làm được gì. Chỉ đành ôm chặt hắn, mặc cho hơi thở tuyệt vọng bao bọc lấy hai người.
Sau một hồi, trên người cả hai cũng xuất hiện chút hơi mát đêm hè, Thạch Nghị bấy giờ mới chậm rãi buông ra. Dùng bàn tay luôn nóng bỏng như than lửa bắt lấy bàn tay hơi lạnh của An Thừa Trạch, nắm trong lòng bàn tay, nhìn hắn chốc lát, mới do dự nói: “Tớ, tớ sờ vành tai cậu được không?”
An Thừa Trạch đã tưởng tượng đủ mọi khả năng, hắn nghĩ Thạch Nghị sẽ tùy hứng gầm thét; Nghĩ anh sẽ nói rằng anh cũng muốn đi Bắc Kinh; Thậm chí nghĩ anh sẽ lôi kéo hắn không buông, ý đồ muốn bỏ trốn, hoàn toàn không ngờ Thạch Nghị lại nói ra lời như vậy.
Thấy mặt hắn hơi đần ra, Thạch Nghị có chút sốt ruột, bèn giải thích: “Cậu nhìn nè, tai tớ… nhỏ thế này, thành ra tớ thích vành tai lớn từ lâu rồi, sờ lên thịt thịt mềm mềm, cậu sắp đi rồi, cho tớ sờ tí đi.”
Thạch Nghị tự cho là tình cảm với An Thừa Trạch vẫn dừng ở giai đoạn huynh đệ, vì vậy anh không làm ra bất cứ chuyện gì. Giá như Thạch Nghị có thể cảm nhận được một chút khác thường, giờ anh sẽ muốn hôn lên đôi môi thoạt nhìn vừa mỏng vừa nhạt của An Thừa Trạch, nhưng Thạch Nghị chưa hiểu. Dù vậy, anh vẫn muốn tiếp xúc gần gũi hơn với An Thừa Trạch, thế nên trong giây phút không biết làm sao giải tỏa nỗi niềm, anh chỉ có thể chọn sờ tai An Thừa Trạch để thỏa mãn niềm khao khát bé nhỏ.
Đầu tiên, An Thừa Trạch thò tay bóp cái tai nhỏ bị người ta rủa là vô phúc của Thạch Nghị, trong lòng đau xót, liền chậm rãi gật đầu. Do đã sớm coi Thạch Nghị là người nhà, An Thừa Trạch cũng một mực chiều ý anh. Hắn – người từ trước tới nay luôn thích đi về một mình – lại dung túng Thạch Nghị ngày đêm dán vào mình, dung nhập vào đoàn thể nhỏ của anh; Dung túng Thạch Nghị chiếm cứ không gian của mình, đêm cũng ngủ cùng nhau; Lúc huấn luyện hướng đạo, dung túng Thạch Nghị tùy hứng trước mặt người ngoài, vì một cái giường mà bắt nạt Dương Phong vẫn còn là trẻ con.
Nom vành tai đầy đặn kia, Thạch Nghị vươn tay, khẽ nắm lấy rồi vuốt vuốt. An Thừa Trạch cảm giác tai hơi nóng lên, bèn lui về sau một chút, ai ngờ eo lại bị Thạch Nghị giam chặt bằng tay kia, tránh không thoát. Giờ đây, cái tay có thể bóp nát hạch đào đang nhẹ nhàng xoa nắn vành tai hắn như nâng niu bảo vật, chỉ sợ xoa hơi mạnh một chút sẽ phá hỏng. Mới đầu là sờ nhẹ, sau này một tai không thể thỏa mãn Thạch Nghị, anh liền thả tay ôm eo An Thừa Trạch, dùng cả hai tay vân vê tai hắn, xoa nắn tới mức vành tai hắn nóng đỏ lên.
Giống như xoa cả đời cũng không đủ, giống như chỉ sờ căn bản không đủ. Trong lòng Thạch Nghị trào dâng cảm giác đói khát kỳ dị, nhìn An Thừa Trạch trước mặt, phảng phất như làm gì cũng không thể thỏa mãn, chỉ muốn nuốt hắn vào bụng, từ từ hòa tan hắn vào thân thể, giao hòa với hắn, như vậy hắn sẽ không trốn ra được nữa.
Anh không hiểu thứ cảm xúc này, cũng không biết kiềm chế khát vọng này ra sao, anh buông tay ra, An Thừa Trạch suýt nữa tưởng Thạch Nghị muốn kéo rụng tai mình, vừa thở phào liền thấy mặt Thạch Nghị ngày càng gần, hơi cúi đầu với hắn, môi mỗi lúc một kề sát.
An Thừa Trạch cảm giác anh muốn hôn môi, nhưng hắn không trốn, khoảnh khắc ấy đầu óc hắn trống rỗng, chẳng biết nên đáp lại hay đẩy ra.
Nhưng đôi môi đang gần kề đột nhiên nghiêng qua, Thạch Nghị cúi đầu cắn vành tai hắn, cánh môi ma sát phần thịt rũ xuống, răng khẽ cắn không nhả. Tim An Thừa Trạch đập mạnh như muốn vọt ra ngoài cổ họng, không cảm thấy đau, chỉ thấy cảm giác tê dại từ vành tai xuyên thẳng qua đại não, giật đến mức hắn bất động.
Dường như có gì đó ươn ướt chạm vào tai, Thạch Nghị chợt lui hai bước, cách xa An Thừa Trạch một chút. Ánh mắt anh hơi mơ màng, mang theo chút si dại, lại có chút hoang mang. Lát sau, Thạch Nghị lắc đầu, giữ chặt tay An Thừa Trạch, nói: “Trời sắp sáng rồi, mình về thôi.”
An Thừa Trạch gật đầu, ngồi lên ghế sau xe đạp.
Đêm ấy, sau khi chở An Thừa Trạch về nhà, Thạch Nghị lần đầu tiên không theo vào, mà về nhà chính mình. An Thừa Trạch ngồi trên giường, đầu óc rỗng tuếch, hoàn toàn không suy tư, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Thạch Nghị thì về ngủ ngay, anh mơ một giấc mộng kỳ lạ, trong mộng có vành tai xinh đẹp, dưới tia nắng ánh lên sắc hồng trong suốt. Anh ôm vành tai kia ra sức hôn, thân tâm đều rối loạn.
Kỳ thật anh ngủ rất nông, đại khái mới một tiếng đã bừng tỉnh, tỉnh lại thấy quần đùi ẩm ướt, Thạch Nghị đỏ mặt bò dậy đi giặt quần, thầm may mắn mình không ngủ chung với An Thừa Trạch, đồng thời có cảm giác hưng phấn và xấu hổ khó nói của thanh thiếu niên.
Năm ngày sau, An Thừa Trạch hoàn tất thủ tục chuyển trường, cùng mẹ Liễu Như rời khỏi tỉnh Kiến – nơi họ đã sinh sống mười mấy năm, ngồi trên máy bay hướng về trung tâm đất nước – Bắc Kinh.
Ngày đó, Thạch Nghị tiễn họ ra sân bay, hành xử như một anh trai tiêu chuẩn, giúp họ xách hành lý, cho em trai cái ôm huynh đệ. Chỉ trong lúc nghiêng mặt ôm, vô tình sượt qua tai An Thừa Trạch, Thạch Nghị mới nhớ tới một đêm ấp ủ đầy cảm xúc mập mờ chẳng nói ra lời kia.
Duy mĩ như thơ ca, mê ly như sương mù, tình cảm thiếu niên hư huyễn như ảo mộng.
Ngồi trên máy bay, ngắm trời xanh mây trắng gần như gang tấc ngoài cửa sổ, An Thừa Trạch yên lặng nhắm mắt.
Hắn rốt cuộc thừa nhận tình cảm này chính là loại trái cây tươi ngon và thanh khiết nhất, trong chua đắng ẩn chứa vị ngọt khiến người ta nhịn không được muốn cắn một miếng.
Hẹn gặp lại, mối tình đầu đầy mộng mơ của tôi.
…..
Đến Bắc Kinh, An Thừa Trạch không có thời gian thích ứng với cuộc sống nơi đây, chỉ chờ ở trường một tuần liền nghênh đón kỳ thi phổ thông. Tỉnh Kiến lúc ấy vẫn giữ chế độ tiểu học năm năm, cấp hai ba năm, tám năm giáo dục bắt buộc; mà Bắc Kinh đã là tiểu học sáu năm, cấp hai ba năm, tổng cộng chín năm, sách giáo khoa hơi khác với sách An Thừa Trạch từng học, trọng điểm dự thi cũng khác. Nhưng vấn đề này không làm khó được hắn, ngay từ lúc Liễu Như bắt đầu xử lý thủ tục, hắn đã nhờ mẹ mình mua đề thi gần mười năm nay ở Bắc Kinh, rồi tự học một khoảng thời gian, nắm được trọng điểm, nên thi rất thuận lợi.
Liễu Như bên này lại khó khăn vô vàn, Bắc Kinh không thể so với tỉnh Kiến, sinh hoạt lạ lẫm, không người nương tựa, kiếm ăn vô cùng gian nan, huống chi là mở rộng sự nghiệp. Nhưng cô có động lực và nhiệt tình không gì sánh được, chỉ cần nghĩ đến thời điểm gian khổ cùng đường bí lối năm năm trước, bỏ qua mặt mũi đến nhà anh họ mượn hai ngàn đồng và xe bốn bánh, khoác áo bông dày dẫn theo hai đứa nhỏ chưa tới 11 tuổi đi họp chợ nông thôn khi trời chưa sáng hẳn, thì cô chẳng sợ gì cả.
Cô hiện tại có tỉnh Kiến làm trụ cột, sở hữu số của cải cả đời chưa từng mơ tới, có con trai và con nuôi [Thạch Nghị] ngoan ngoãn, có nhà mặt tiền và giấy phép kinh doanh hợp pháp, có mấy nhân viên biết ăn nói, cô còn sợ cái gì?
Chẳng qua là mở rộng thị trường, mang hàng hóa sản xuất ở tỉnh Kiến đẩy mạnh tiêu thụ đến Bắc Kinh, khiến các siêu thị lớn của Bắc Kinh chấp nhận điểm tâm Như Ký, lại cố gắng thực hiện quảng cáo thôi mà, nghĩ sao cũng thấy chẳng tốn kém bao nhiêu. Liễu Như mang sức mạnh khi lái xe bốn bánh giữa gió bấc lạnh thấu xương đến thị trường Bắc Kinh, xem nó như chợ ngoại thành tỉnh Kiến, xông lên!
An Thừa Trạch cảm thấy có sức mạnh và động lực như vậy thì Bắc Kinh tính cái gì, toàn Trung Quốc còn được ấy chứ.
Do vậy, hắn yên tâm mặc Liễu Như đi qua đi lại, bản thân bắt đầu cân nhắc hốt một mớ tại thị trường chứng khoán Bắc Kinh.
Vì hiểu rõ thị trường chứng khoán, một vạn năm đó có được nhờ cho Thạch Nghị ngủ chung đã lên đến vài chục vạn, bản thân Quách Tiểu Hoa cũng không biết trên danh nghĩa của cô đã có thêm khoản tiền kếch xù. Hiện cô là Phó tổng giám đốc Công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm Như Ký, tiền lương cộng thêm hoa hồng cuối năm cũng được hai ba vạn, là một phú bà thời bấy giờ, bằng không cũng không lấy được anh cảnh sát trẻ. Nhưng dù vậy, cô cũng không dám tưởng tượng đến con số mấy chục vạn, mà An Thừa Trạch luôn luôn bí ẩn, hơn nữa internet thời ấy chưa phát triển, muốn tra xét này nọ cũng khó, nên mới giấu được suốt ba năm nay.
Chẳng những thế, trước khi rời tỉnh Kiến, An Thừa Trạch cũng vụng trộm sửa lại tuổi tác để làm chứng minh thư. Dù sao cũng cao tới 1m70, lùn ở tỉnh Kiến, nhưng đến miền Nam lại thành cao nhất nhì, chỉ cần không phải thân bốn khúc như hồi 11 tuổi, An Thừa Trạch có thể tự do thao túng tuổi của mình. Làm xong chứng minh là có thể mở tài khoản, vì thế lúc đặt chân tới Bắc Kinh, khoản tiền trên danh nghĩa Quách Tiểu Hoa lại xuất quỷ nhập thần về với danh nghĩa An Thừa Trạch. Từ vào đến ra, Quách Tiểu Hoa đều chẳng hay biết gì, không ai biết An Thừa Trạch có nhiều tiền đến thế, bao gồm cả Liễu Như và Thạch Nghị.
Chứng khoán Bắc Kinh phồn vinh hơn tỉnh Kiến rất nhiều, tuyệt đối là cơ hội bỏ túi một khoản lớn. An Thừa Trạch dựa vào ký ức và kinh nghiệm đời trước mua mấy cổ phiếu, ngày nào cũng theo dõi sát sao thị trường chứng khoán, trước khi kỳ nghỉ hè chấm dứt liền tung cổ phiếu ra, mấy chục vạn biến thành hơn hai trăm vạn, con số có chút dọa người.
Đáng tiếc tuổi vẫn quá nhỏ, bằng không hắn sẽ đầu tư vào mấy công ty có tiềm lực trong trí nhớ. Hiện tại, dù là Bắc Kinh thì hơn hai trăm vạn cũng tương đối đáng giá, không thấy trong phim truyền hình Hông Kông, một hai ngàn vạn đã xem là lớn sao. Tuy chưa thể làm chuyện gì quá lớn, nhưng đầu tư vẫn được. Về phần thị trường chứng khoán, đã có quốc gia điều tiết vĩ mô, tài khoản 18 tuổi của hắn cứ âm thầm một chút thì tốt hơn, kiếm tiền cũng được, nhưng không nên quá kiêu ngạo trong điều kiện thiếu bối cảnh và vốn liếng, hốt một mớ nho nhỏ được rồi.
Bắc Kinh rất lớn, lớn đến mức sau kỳ nghỉ hè hai tháng, cả An Thừa Trạch lẫn Liễu Như đều không gặp được An Mục Dương. Nhưng họ sớm muộn gì cũng gặp thôi, Liễu Như đang đẩy mạnh tiêu thụ Như Ký đến từng nhà, An Mục Dương không phải người thích dạo siêu thị, dĩ nhiên không có cơ hội gặp Liễu Như. Nhưng một khi Như Ký đứng vững tại Bắc Kinh, An Mục Dương muốn không chú ý đến họ cũng không được.
An Thừa Trạch chỉ mong ngày đó đến trễ một chút, vậy hắn sẽ có nhiều thời gian chuẩn bị hơn.
Mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, An Thừa Trạch rốt cuộc tìm được Lưu Sấm đang đau khổ gom góp tài chính. Lưu Sấm là người khai phá [Cửu Châu Truyền Kỳ], đồng thời là người sáng lập kiêm chủ tịch công ty mạng Thịnh Dịch của Trung Quốc, Thịnh Dịch đã phát triển vô số mạng lưới và website trò chơi, giá trị trong tương lai lên đến cả trăm tỉ, đích xác là gà đẻ trứng vàng. Nhưng vào năm khai thác game [Cửu Châu], Lưu Sấm vẫn nghèo rớt mồng tơi, nghèo tới mức xém nữa phải lột cả quần đi cầm, đến từng nhà xin tiền. Lúc ấy hình tượng y không tồi, diện tây trang giày da bước vào công ty người ta, kết quả ánh mắt tiếp tân nhìn y chẳng khác gì con buôn bắt gặp hành khất ăn mặc rách rưới gõ chiêng tiến vào, chỉ thiếu điều gọi bảo vệ trực tiếp đuổi đi.
Lưu Sấm khổ sở vì một hai vạn, cuối cùng cũng mượn được hơn trăm vạn làm vốn lưu động, sau lại đến ngân hàng vay ít tiền, bấy giờ mới gom góp đủ tài chính tiền kỳ cho [Cửu Châu]. Sau này, những lão tổng từng cho y mượn tiền suýt nữa phát khóc, mượn mượn cái rắm, một hai vạn có tiền liền trả, vậy sao không dứt khoát góp vốn đi!
Nhưng biết sao được, thời ấy công nghệ mạng Hồng Kông rất bình thường, internet căn bản chưa thông dụng ở Trung Quốc, game online càng không được người đời để mắt, làm sao có ai chịu giao số tiền lớn như vậy cho Lưu Sấm.
Sống lại một đời, An Thừa Trạch đương nhiên bắt được cơ hội này, lúc Lưu Sấm mặc bộ quần áo sang trọng duy nhất đến Công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn Hồng Thế, rồi bị bảo vệ đuổi ra, nhất định phải tóm chặt nhóc con Lưu Sấm mới hơn 20 tuổi ấy. Khi đó, Lưu Sấm chưa ăn sáng, đói tới độ bụng réo ầm ĩ, dáng y vốn không cao, bận bịu lâu dài khiến hai má y gầy đến mức hõm vào, hình tượng không tốt chút nào, đổi lại là ai cũng sẽ xem y là tên lừa đảo.
Nhìn Lưu Sấm hiện tại, rồi nhớ lại cái tên bụng phệ mập mạp đời trước, An Thừa Trạch chỉ có thể cảm thán thời gian đúng là con dao giết heo. Nếu Lưu Sấm không biến hóa lớn như vậy, thì làm gì có chuyện y lượn hai ba lần trước mặt mà hắn vẫn chẳng nhận ra?
Lưu Sấm bị bảo vệ đẩy ngã xuống đất, được An Thừa Trạch “đi ngang qua” đỡ dậy, phủi bụi trên tây trang của y, rồi hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không sao đâu người anh em.” Lưu Sấm cao chưa tới 1m70, còn lùn hơn An Thừa Trạch, cộng thêm An Thừa Trạch tuy mặt mũi non nớt nhưng khí chất thành thục, nhất thời Lưu Sấm cũng tưởng hắn gần hai mươi tuổi, là bạn bè cùng thế hệ.
Y lảo đảo đứng lên, đang suy nghĩ nên đi đâu tiếp theo thì ngửi thấy một mùi thơm bay vạn dặm… Được rồi, ít nhất là bay vào mũi y, nhìn lại, người anh em vừa đỡ y dậy đang vừa gặm bánh rán vừa uống sữa đậu nành một cách ngon lành.
Sờ sờ đồng tiền xu dùng đi xe buýt trong túi quần, Lưu Sấm chật vật rời mắt khỏi bánh rán, cười với An Thừa Trạch: “Cám ơn cậu lần nữa.”
Lúc này, Lưu Sấm đã dồn hết tiền mua thiết bị và máy tính nhập khẩu đời mới, biến ổ nhỏ của mình thành công ty, buổi tối ngồi thiết kế sửa đổi, ban ngày chạy vạy khắp nơi mượn tiền, phải nói là nghèo đến mức không có tiền ăn.
An Thừa Trạch cười cười với y rồi đi, trước lúc đi “bất cẩn” sượt qua Lưu Sấm, làm rơi thứ gì đó. Lưu Sấm cúi đầu nhìn, là một ví tiền. Nhặt lên mở ra thì run bắn cả tay, mười mấy tờ bốn ông lão lận! Mệnh giá 100 lớn vậy mà có tới mười mấy tờ, tiền mang bên người mà quá trời quá đất!
*tờ 100 đồng thập niên 90, trên đó có bốn ông là Mao Trạch Đông, Lưu Thiếu Kỳ, Châu Ân Lai, Chu Đức
Y nuốt nước miếng, nuốt nước miếng, rồi lại nuốt nước miếng, rốt cuộc lương tâm chiến thắng đói khát, giơ ví tiền đuổi theo: “Người anh em, cậu làm rơi ví tiền này.”
An Thừa Trạch đang quay lưng với y nở nụ cười, rồi ngoảnh lại nhìn y, làm bộ rờ rờ túi, chạy về hướng Lưu Sấm: “Trời đất, đúng là ví tôi rồi, cám ơn nha.”
Lưu Sấm trả ví cho hắn: “Đếm thử đi.”
Vừa trả vừa dán chặt mắt vào ví tiền, một đống bánh rán bay qua trước mặt, tim sắp nát vụn rồi mà có ai hay.
An Thừa Trạch cầm lại ví rồi tiện tay mở ra liếc, chưa kiểm tra đã nhét vào túi, nói: “Tôi chả nhớ có bao nhiêu nữa, giấy tờ chưa mất là được, cám ơn.”
Bao nhiêu tiền cũng chả nhớ… Lưu Sấm đang đớn đau vì một cái bánh rán chợt dâng trào nỗi hận kẻ lắm tiền, thật muốn giết người cướp của quá đi, làm sao bây giờ!
“Ớ? Cũng sắp trưa rồi nhỉ, ông anh, để cám ơn anh giúp tôi tìm ví, tôi mời anh ăn cơm được không!” An Thừa Trạch trưng bộ mặt tươi cười rất chi chân thành và nhiệt tình với Lưu Sấm.
Lưu Sấm cố nén niềm đau trong lòng, lập tức gật đầu: “Vậy tôi không khách khí.”
Nói xong lại thấy mình đồng ý quá nhanh, vội nói lại: “Thực ra tôi cũng không đói lắm…”
“Đi đi mà, chúng ta ăn cơm!” An Thừa Trạch dễ gì bỏ qua cơ hội tiếp cận đã tỉ mỉ thiết kế, bèn lôi kéo Lưu Sấm vào nhà hàng hắn nhìn trúng từ lâu, bàn đồ ăn vô cùng phong phú, tuyệt đối đủ ăn no, còn có phòng riêng để tha hồ tâm sự.
Dưới tác dụng của rượu, thức ăn ngon và cách dò xét đầy kỹ xảo của An Thừa Trạch, Lưu Sấm thổ lộ hết thảy nỗi vất vả bôn ba của mình, thậm chí còn ba hoa một ít thuật ngữ chuyên nghiệp trong chương trình thiết kế. Kỳ thật y hoàn toàn không nghĩ người trẻ tuổi như An Thừa Trạch có thể giúp mình cái gì, có điều uống nhiều rượu, thời gian qua lại quá gian khổ, thành ra cần người dốc bầu tâm sự.
“Vậy sao, thiết kế trò chơi à…” An Thừa Trạch làm bộ như hứng thú lắm, “Giống như… phòng game đầu phố hả?”
“Không phải không phải,” Lưu Sấm giải thích, “là game online, có thể chơi chung với người trên toàn thế giới, có cả nội dung và bối cảnh, cực kỳ thú vị. Trên internet, kẻ vô tiền đồ cũng có thể là đại hiệp được người người kính ngưỡng, người khiêm nhường cũng có thể tự cao, tóm lại là nơi mọi người thỏa sức buông thả chính mình. Hơn nữa còn chơi với người thật, cùng những người chưa từng gặp trên toàn thế giới chơi chung.”
“Thú vị ghê.” An Thừa Trạch gật đầu, rót thêm rượu cho Lưu Sấm, “Hồi nãy anh bảo cần bao tiền ấy nhỉ?”
“Vốn tiền kỳ chỉ cần mấy chục vạn là đủ rồi, chủ yếu là trang thiết bị công ty với…” Lưu Sấm nói ra cũng cảm thấy khoản tiền này quả là con số thiên văn, bèn lắc đầu, nốc cạn rượu An Thừa Trạch mới rót cho.
“Có mấy chục vạn thôi mà…” An Thừa Trạch cực kỳ thổ hào mà nói, “Cho anh một trăm vạn đủ không?”
*thổ hào: phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn trong xã hội cũ
“Một trăm vạn… tôi đi cướp ngân hàng chắc?” Lưu Sấm còn đang uống rượu, hôm nay được bữa no nê nên cũng vui vẻ.
“Tôi bảo tôi cho anh một trăm vạn, đủ không?”
“Một trăm vạn đương nhiên đủ, tiếc là… A? Cậu cho tôi một trăm vạn á!” Lưu Sấm đánh rớt ly rượu lên mặt bàn, rượu chảy ra làm ướt bộ tây trang sang trọng duy nhất của y.
“Đúng vậy,” An Thừa Trạch gật đầu, “tôi rất hứng thú với trò chơi của anh, muốn đăng kí công ty không, tôi góp vốn, anh lo phần kỹ thuật, thế nào?”
“Một trăm vạn, người anh em, một trăm vạn lận đó!” Lưu Sấm thấy mình nhất định bị bảo vệ đẩy tới té xỉu rồi, nên giờ mới làm một giấc mộng hão huyền đến vậy.
“Một trăm vạn nhiều thế sao?” An Thừa Trạch xòe tay, bộ dáng hết sức đói đòn.
Nhưng đối với Lưu Sấm, hắn không hề đói đòn, mà là một đứa nhóc trần truồng mọc hai cái cánh lấp lóe ánh vàng nha!
Cuối cùng cũng lừa được Lưu Sấm, An Thừa Trạch cúi đầu uống một ngụm rượu, bởi vì rượu không tốt với cơ thể vị thành niên, nên hắn rất ít uống. Nhưng thành công lừa được quyền cổ đông của công ty trăm tỉ, uống một hai ly chúc mừng cũng không tồi.
Lưu Sấm mộng du làm hợp đồng với An Thừa Trạch, mộng du chứng kiến một trăm vạn bay vào tài khoản mình, mộng du đăng kí công ty và thuê văn phòng trong cao ốc, mộng du khiêng máy tính của mình vào văn phòng, mộng du mang thông báo tuyển dụng đến chợ nhân tài, mộng du nhìn ngắm văn phòng có ánh sáng vô cùng tốt, mộng du lật lật sổ tiết kiệm, rồi bừng tỉnh!
Mới một tuần trôi qua mà y đã có đủ hết, a ha ha ha ha ha ha ha ha!
Chàng trai lập tức xắn tay áo, cởi cái áo vest duy nhất của mình ra rồi vắt lên ghế, đặt mông ngồi xuống, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, khởi công thôi!
Còn An Thừa Trạch thì mỉm cười nhìn hợp đồng đạt được, trong tình huống biết tất thảy mọi thứ, đầu tư tuyệt đối là nghề dễ ăn mà nhàn nhã nhất, hắn chỉ cần bỏ tiền chứ không cần làm gì hết, còn lại giao cả cho Lưu Sấm tự rối trí đi.
Giải quyết xong trước khi kỳ nghỉ kế thúc, An Thừa Trạch yên tâm tiến vào cổng trường trung học số một Bắc Kinh. Trong khi đó, sư đoàn trưởng Thạch xa nhà hai tháng rốt cuộc cũng trở về thì phát hiện, mẹ nó, vợ tương lai bay mất rồi!
“Sao, sao lại đi?” Sư đoàn trưởng Thạch không thể tin nổi mà nhìn Thạch Nghị.
Tâm trạng Thạch Nghị cũng không tốt mấy, anh đang thầm oán An Thừa Trạch, đi Bắc Kinh thì đi, sao nghỉ hè cũng mất biệt! Đương nhiên, thực ra An Thừa Trạch không về thì anh tự đi cũng được, chẳng qua bắt đầu từ đêm hè lạ lùng hai tháng trước, Thạch Nghị bỗng dưng có chút không dám gặp An Thừa Trạch, nhịn suốt kỳ nghỉ cũng chẳng dám đi Bắc Kinh tìm người.
Sau khi một lần nữa xác nhận sự thật Liễu Như đi rồi, sư đoàn trưởng Thạch ngồi trên sofa trầm tư, tới lúc hạ quyết tâm rồi.