Trọng Sinh Chi Bản Tính

Đến ngày nhập học thì Thạch Nghị về, vì nhà cách trường tương đối xa, ông ba lại chẳng cho ở chỗ An Thừa Trạch, nên anh đành dọn vào trường, vừa khéo đúng ngay chiếc giường cũ của An Thừa Trạch. Vốn dĩ khi An Thừa Trạch đi rồi, Lâm Đức Cửu hoàn toàn có thể chuyển xuống dưới, nhưng chính hắn cũng không hiểu tại sao lại không muốn chuyển, cảm thấy như vầy rất tốt, kết quả bị Thạch Nghị chiếm mất.

Hai kẻ giường trên giường dưới chả biết vì sao vừa gặp đã bất hòa. Ai cũng biết An Thừa Trạch với Thạch Nghị rất thân, cùng ăn cùng ở, ngày ngày gắn bó bên nhau, Thạch Nghị còn bảo với lũ đàn em rằng An Thừa Trạch là em trai anh, phải trông nom cẩn thận. Lâm Đức Cửu cảm giác mình không ưa An Thừa Trạch, thế nên chẳng thể nào cho Thạch Nghị sắc mặt hòa nhã. Mà Thạch Nghị lại biết An Thừa Trạch luôn liên lạc với cô nàng Lâm Đức Tuệ kia, trong lòng bức bối vô cùng, dáng vẻ trước Lâm Đức Cửu cũng không tốt lành gì, hai người mới gặp liền đánh nhau, Lâm Đức Cửu đánh không lại Thạch Nghị còn cố, hết lần này tới lần khác phải dùng việc dọn khỏi phòng để điều giải, song hai người chẳng ai chịu dọn, quả thực khiến người ta đau đầu mà.

An Thừa Trạch làm lớp trưởng, cuối cùng vẫn bị chủ nhiệm lớp gọi qua. Lâm Đức Cửu thì thôi, nhưng ít nhất An Thừa Trạch có thể kiềm chế Thạch Nghị mà nhỉ? Thực sự không phải giáo viên thiên vị gia cảnh Lâm Đức Cửu, mà qua vài lần đánh nhau, đứa bị đánh đến gào cũng không ra hơi tuyệt đối là Lâm Đức Cửu, Thạch Nghị ngay cả sợi tóc cũng chả rụng. May mà Thạch Nghị đã kinh qua huấn luyện, biết cách đập người thê thảm nhưng không tổn thương đến xương cốt, thương tích của Lâm Đức Cửu chỉ một tuần là khỏi hẳn, sau đó lại thêm vết thương mới. Theo lý thuyết, hắn nếm trải mấy lần cũng nên biết Thạch Nghị không dễ chọc, ai ngờ nhóc con Lâm Đức Cửu này không biết đầu óc có vấn đề hay sao, bị đánh bao lần cũng chưa nhớ đời, khiến giáo viên và quản lý ký túc xá nhức óc không thôi.

“Thưa thầy, em đâu có mặc kệ.” An Thừa Trạch cũng có chút khó xử, Thạch Nghị ăn hiếp con gà bệnh Lâm Đức Cửu làm gì chứ, hồi trước chỉ đánh một trận là xong việc, giờ lại cứ khỏe rồi đánh tiếp, làm như sợ trên mặt Lâm Đức Cửu thiếu thương tích ấy, “Em đã nhắc nhở hai bạn đó rất nhiều lần. Nhưng họ trọ trong trường, vừa đến tối lại đánh nhau, em nước xa không giải được cơn khát gần.”

Chủ nhiệm lớp muốn nói, hồi trước Thạch Nghị ở nhà em cơ mà, không thể thu người về sao? Chẳng qua vấn đề gia đình tương đối phức tạp, giáo viên rốt cuộc vẫn không nói ra, chỉ đành mời phụ huynh hai đứa.

Dĩ nhiên, Thạch Lỗi có mặt là khống chế được thằng con nhà mình ngay, từ bấy đến giờ kỳ thực sư đoàn trưởng Thạch đều chả cần đánh, lườm một cái là xong. Thạch Nghị thấy Thạch Lỗi đến liền thành thật, gật đầu cam đoan không bắt nạt bạn học nữa, thực sự không được thì đổi ký túc xá, thái độ vô cùng hợp tác. Mới đầu Lâm Đức Cửu tưởng là tài xế đến, nhưng xét thấy hắn bị đánh khá thảm, chủ nhiệm liền diễn tả cho nghiêm trọng hơn chút, cần đích thân người nhà tới đây, cha mẹ đều bận rút không ra thời gian, nên để Lâm Đức Tuệ thay mặt. Lâm Đức Cửu phục chị mình nhất, gặp Lâm Đức Tuệ cũng gật đầu nhận sai, thậm chí tỏ vẻ sẵn sàng dọn đi.

Song phương nói chuyện xong, thầy chủ nhiệm rốt cuộc thở phào, quyết định cho hai vị phụ huynh gặp mặt học sinh, bắt tay giảng hòa và viết giấy cam kết hoặc kiểm điểm để chấm dứt việc này. Dè đâu Thạch Nghị vừa thấy Lâm Đức Tuệ liền nổi khùng, Thạch Lỗi cũng không quản nổi, hung hăng bảo gặp Lâm Đức Cửu một lần đánh một lần, đổi lớp đánh, đổi ký túc xá đánh, bị đuổi học cũng đánh, bị ông ba quất cũng đánh, nhìn không vừa mắt đấy thì sao.

Lâm Đức Cửu cũng chịu hết nổi, hai người suýt nữa lao vào nhau. Cũng may có sư đoàn trưởng Thạch ở đây, tuy tuổi lớn nhưng thân thủ vẫn tốt, còn chưa già đâu, ra tay trấn trụ thằng con kinh nghiệm non nớt, rút dây lưng quất tại chỗ. Lâm Đức Tuệ đời này chưa từng thấy đôi cha con nào hung tàn như vậy, lập tức vô cùng sầu lo, bày tỏ với giáo viên rằng Lâm Đức Cửu sẽ tiếp tục học tại trung học số một, nhưng bạn học này quá hung hãn, nhất định phải chặt đứt mưu đồ.


Cô nói rất khéo, nhưng ý tứ rất rõ ràng, loại học sinh như Thạch Nghị phải bị đuổi học.

Không trách Lâm Đức Tuệ được, bởi lần tranh đấu này là do Thạch Nghị khởi xướng, hơn nữa nhất quyết không tha. Dù hai người đều bị phạt, nhưng chắc chắn Thạch Nghị bị nặng hơn.

Thạch Lỗi cười làm lành, bảo giáo viên từ từ đã, hắn muốn trao đổi với con mình một lát. Vì thế liền kéo Thạch Nghị tới một góc kín trong văn phòng, đạp cho một phát: “Ngày nào cũng luyện quyền luyện quyền, luyện bao nhiêu năm mà chỉ học được khi dễ nhỏ yếu thôi hả? Có biết cái gì là kính già yêu trẻ không, mày giỏi quá nhỉ, tay đấm viện dưỡng lão chân đá mầm non, không thấy nhục à!”

Lâm Đức Cửu: “…”

Mẹ kiếp, đúng là cha nào con nấy, cách ăn nói của vị này cũng chướng tai quá thể, thế cuối cùng hắn là mầm non hay viện dưỡng lão, hừ!

Thạch Nghị bị đánh một hồi vẫn không mở miệng giải thích, ngược lại cả Lâm Đức Tuệ lẫn chủ nhiệm lớp đều tái mặt. Lâm Đức Tuệ cũng xem như nữ cường nhân, người không đụng ta ta chẳng phạm người, em trai mình bị bắt nạt thành như vậy, cô khẳng định sẽ đòi công bằng tới cùng. Trên phương diện bảo vệ chủ quyền, ép Thạch Nghị nghỉ học đã đủ ác rồi, lại chưa từng thấy ai ác như Thạch Lỗi. Nhìn lực đánh kia mà xem, có đúng là con ruột không vậy? Có chắc không phải ba dượng không, đánh nữa là chết người đó…

Giáo viên cũng bị dọa, nào có ai đánh con ngay trong văn phòng, hết quyền này tới quyền khác nện vào bụng, lực lại mạnh, nhỡ đánh hụt thì có thủng tường không nhỉ? Thầy giáo nhanh chóng tiến lên can, ai dè lúc này Thạch Lỗi lại lắc lắc cổ tay, nói: “Thầy Lưu đừng sợ, thằng nhóc này cường tráng lắm, chả biết nó luyện cơ bụng thế nào nữa, nắm tay tôi cũng phát đau luôn!”

Thạch Nghị đích xác đã luyện được cơ bụng rắn chắc như khối sắt, đánh không hỏng được, nhưng nên đau vẫn đau. Nhưng Thạch Nghị cắn chết cũng không lên tiếng, vì đối với anh mà nói, đây là lần phản nghịch cuối cùng trong giai đoạn trưởng thành của mình, dù thế nào cũng phải đấu tranh một lần, anh muốn ở bên An Thừa Trạch.


Nhưng chẳng còn cách nào khác, lời Thạch Lỗi chính là mệnh lệnh, một khi đã hạ thì vô phương lay chuyển. Trừ phi anh ở ký túc xá không được, bằng không sẽ vuột mất cơ hội sống chung với An Thừa Trạch. Anh nghĩ rất chu đáo, làm loạn thế nào cũng phải cho ông ba ý thức được chỉ An Thừa Trạch mới kiềm hãm được mình, không thì anh ở đâu cũng sẽ gây chuyện. Trùng hợp trong ký túc xá lại có đứa khiến anh khó chịu, Lâm Đức Cửu thuận thế bị đặt ngay họng súng.

Thực ra cách làm của Thạch Nghị giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đang lợi dụng việc gây rối để hấp dẫn sự chú ý của cha mẹ. Bao năm qua Thạch Nghị chưa từng nhõng nhẽo với Thạch Lỗi, nên anh tùy hứng một lần, dùng phương pháp ác liệt đặc thù để làm nũng.

Nhưng Thạch Lỗi không hiểu, hắn không có nhiều kinh nghiệm giao lưu với con trẻ, chỉ thấy Thạch Nghị đang gây sự, nhóc con phá phách thì phải ăn đòn mới nghe lời. Bởi vậy, hai người cứ thế giằng co trong văn phòng, cương đến mức cả Lâm Đức Tuệ cũng cho rằng kỳ thực không cần bắt con nhà người ta nghỉ học, Tiểu Cửu nhà họ dọn khỏi ký túc xá là được rồi, đánh nữa lỡ gặp chuyện không may thì…

An Thừa Trạch hiểu rõ hết thảy đứng ngoài nghe chốc lát, cắn chặt răng, gõ cửa vào văn phòng.

Thạch Nghị vẫn chưa hiểu rõ, song hắn cố hết sức mới bắt được tình cảm này, tuyệt đối không buông tay. Vậy là đủ rồi, còn lại để hắn làm đi.

“Thưa thầy.” An Thừa Trạch gõ cửa tiến vào, mắt Thạch Nghị sáng lên, nhìn chằm chằm vào hắn. Thạch Lỗi không phải đồ ngốc, chỉ cần quan sát ánh mắt con mình là hiểu, thở dài một tiếng rồi thả Thạch Nghị ra, mặc anh nhìn An Thừa Trạch ngây ngẩn.

Lâm Đức Cửu cũng sáng mắt, hắn nhìn nhìn An Thừa Trạch, rồi lại nhìn Lâm Đức Tuệ. Trong lòng Lâm Đức Cửu, An Thừa Trạch thầm mến chị hắn, không biết vì sao Lâm Đức Cửu không muốn hắn gặp chị mình, chắc cảm thấy An Thừa Trạch không xứng với chị ấy.


“An Thừa Trạch.” Giáo viên cũng hiểu cứu tinh đến rồi, điều này không có nghĩa năng lực của An Thừa Trạch mạnh tới mức mọi sự trong lớp đều do hắn định đoạt, ngay cả thầy giáo cũng phải dựa vào hắn. Mà là Thạch Nghị chỉ nghe lời An Thừa Trạch, dù chú ngựa hung dữ có đang nổi điên, nhưng được An Thừa Trạch vuốt lông, chú ta lập tức tỉnh táo lại ngay. Đương nhiên chủ nhiệm lớp sẽ không thốt ra mấy lời như mau quản Thạch Nghị đi, mà chỉ nhìn hắn đầy chờ mong.

Đầu tiên, An Thừa Trạch chào Lâm Đức Tuệ, khóe mắt thoáng thấy Thạch Nghị bên kia lại muốn lên cơn, gật đầu với Lâm Đức Cửu, chào hỏi Thạch Lỗi, bấy giờ mới đi tới chỗ Thạch Nghị. Đi đến bên cạnh anh, phủi nhẹ bụi bặm trên người, lau mồ hôi trên trán, ánh mắt hơi phát cuồng của Thạch Nghị dần dịu lại, giống như chú chó săn được an ủi, ngoan ngoãn cho An Thừa Trạch vuốt ve.

Trấn an xong Thạch Nghị đang lâm vào bế tắc, An Thừa Trạch nhấc bàn tay vừa lau mồ hôi cho Thạch Nghị một cái tát thật mạnh, khiến mặt anh lật sang một bên.

Một tiếng “Chát” lanh lảnh vang lên, thực ra cũng không mạnh, kém xa mấy cú đấm của Thạch Lỗi, song lại đập mạnh vào lòng mỗi người.

Người ta bảo đánh người không đánh mặt, Thạch Nghị nói thế nào cũng là thanh thiếu niên, Thạch Lỗi trực tiếp đánh anh ở trường đã thô lỗ lắm rồi, nhưng vẫn chú ý không đánh vào mặt để giữ thể diện cho anh. Trên thực tế, trận quyền cước đấm đá ban nãy chỉ là cơm bữa với cha con họ Thạch, ông ba xem thử năng lực đề kháng của con trai thôi mà, nói chung chả có gì lớn. Mà cái tát này của An Thừa Trạch lại hết sức nặng nề. Bởi nó không đánh vào thân thể, mà xoáy vào tâm.

Thạch Nghị nhìn An Thừa Trạch mà không tin nổi, hoàn toàn chẳng ngờ hắn lại đối xử với mình như vậy trước mặt người khác, còn ngay trước mặt Lâm Đức Tuệ nữa chứ.

“Quậy đủ chưa?” An Thừa Trạch cất lời nhẹ bẫng, “Rõ ràng làm sai, còn vịt chết mạnh miệng không nhận lỗi, trong lòng thoải mái không? Giáp mặt chống đối chính ba mình, lễ phép quá nhỉ? Ngay trước mặt bạn và thầy mà không thèm nghe chú Thạch một câu nào, thế có khác gì cái tát vừa rồi của tôi đâu, đó là ba cậu đấy!”

Không sai, hắn thích Thạch Nghị, cảm động vì tâm ý của anh, nhưng trong thâm tâm An Thừa Trạch luôn khao khát hơi ấm gia đình. Một người cha như Thạch Lỗi đáng được tôn kính, dẫu trước kia hắn thiếu Thạch Nghị rất nhiều, nhưng Thạch Nghị không có quyền vì tư tâm mà vô lễ với ba mình, như thế là sai. Hắn thích Thạch Nghị, song người đối diện vẫn chỉ là một đứa trẻ to xác, vô luận là EQ hay sự từng trải đều thua xa hắn.


Chẳng qua là tối tách ra ngủ riêng thôi mà, ban ngày họ vẫn cùng nhau học tập, từ sáng sớm đến tối muộn, tính cả giờ học buổi tối ước chừng có mười mấy tiếng bên nhau, vậy còn chưa đủ sao, họ cũng đâu phải vợ chồng, mà có đúng vậy chăng nữa thì mỗi người cũng cần không gian riêng chứ, không thể làm loạn chỉ vì muốn dính sát với nhau cả ngày. Đây là Thạch Nghị không đúng, nhất định phải đánh mắng cho tỉnh, dẫu biết sẽ thương tổn đến trái tim mong manh của thiếu niên cũng phải làm, bởi tuổi trưởng thành luôn đồng hành với những khổ sở và bi ai như thế.

Thạch Nghị im lặng, ánh mắt vốn có chút khuất nhục bị đôi mắt bình tĩnh của An Thừa Trạch khiến cho dần hạ xuống, khẽ nói: “Xin lỗi bạn Lâm Đức Cửu, về sau không làm vậy nữa. Còn có, ba, con sai rồi.”

Thạch Lỗi nhìn con mình, rồi nhìn sang An Thừa Trạch, thở dài một hơi. Này… vốn định để con trai trở lại con đường bình thường mới cho nó trọ ở trường, nhưng hiện giờ sau vài năm nuôi thả, sao cả lời ba nó cũng chẳng hiệu nghiệm bằng Tiểu Trạch vậy? Lại thấy tính tình Tiểu Trạch cũng gần giống Liễu Như, thực ra con mình mới là bên nóng chứ gì? Chỉ cần Tiểu Trạch không đáp lại, con mình hẳn sẽ bỏ cuộc… bỏ cái lông! Con mình thì mình hiểu, nhóc con này ngay cả việc cướp người bỏ trốn chắc chắn cũng không từ!

Được rồi, thừa dịp Thạch Nghị chưa rõ ràng, An Thừa Trạch không nghĩ đến, cho tụi nó cách ra chút cho nguội bớt, ngày nghỉ dẫn Thạch Nghị đến chỗ anh cả chơi, để nó gặp mấy cô bé con của bạn mình. Dĩ nhiên không phải thân cận, chỉ là tạo cơ hội cho người trẻ tuổi quen biết nhau, đều là người trong giới, sau này tụi nó cũng tự tạo được mạng lưới quan hệ cho mình. Thạch Lỗi dạo trước cũng ra lò từ Bắc Kinh, chẳng qua nhiều năm không về, muốn tiến vào giới này lần nữa cần thêm thời gian. Vốn dĩ anh cả định nhân dịp Tết dẫn hắn đi một vòng, ngờ đâu hai cha con nhỏ thì chạy ra biên cảnh, lớn bận đi tán vợ, cho anh cả Thạch gia leo cây.

Sự tình cứ vậy được giải quyết êm đẹp, Thạch Lỗi về nhà, An Thừa Trạch làm người trung gian mời Thạch Nghị và chị em Lâm Đức Cửu ăn cơm. Trong bữa ăn, Thạch Nghị thực sự ổn trọng, Lâm Đức Cửu lâu lâu châm chích anh một câu, Thạch lão đại cũng nhịn, bảo nhận lỗi thì nhận lỗi. May mà có Lâm Đức Tuệ, Lâm Đức Cửu cũng chẳng dám được voi đòi tiên, bữa cơm trôi qua coi như viên mãn.

Sau bữa cơm, Thạch Nghị Lâm Đức Cửu quay về dọn ra ký túc xá, cả hai đều chuyển khỏi giường trên giường dưới kia. Nói đến cũng lạ, kể từ đó không ai ngủ trên giường ấy nữa, mãi tới khi hai người tốt nghiệp mới có học sinh mới chuyển vào.

Hai người đi khuất, An Thừa Trạch đưa Lâm Đức Tuệ về, Lâm Đức Tuệ uống ít rượu trong bữa ăn, An Thừa Trạch lại chưa có giấy phép lái xe, hai người liền gọi xe về đại học Bắc Kinh. Khi bốn người tách ra, Lâm Đức Cửu với Thạch Nghị đồng thời quay người nhìn theo bóng dáng An Thừa Trạch chốc lát, rồi đồng thời thu hồi tầm mắt. Lúc chạm mắt, mỗi người đều nhận thấy địch ý trong mắt đối phương.

Trên xe, Lâm Đức Tuệ tiếp điện thoại, mới đầu An Thừa Trạch không chú ý, nghe một tiếng “anh Sâm” mới vô thức nhíu mày

Quách Lịch Sâm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận