Trọng Sinh Chi Bản Tính

Tài xế gây tai nạn khăng khăng lúc đó gã uống say nên không đủ tỉnh táo khống chế tốc độ, quay đầu xe là để kiểm tra xem cậu bé bị đụng có sao không, kết quả một người khác lên xe làm gã hoảng quá thắng không kịp. Sau khi đo lường nồng độ cồn, gã quả thực có uống rượu, mà say xỉn lái xe quá tốc độ là bình thường, lúc phóng qua phát hiện quẹt phải người còn quay lại xem xét. Việc này có khả năng xảy ra đối với tài xế non kinh nghiệm hoặc căng thẳng quá mức, về phần tốc độ vòng xe quá nhanh cũng có thể đổ do rượu. Quan trọng nhất là, An Thừa Trạch với Thạch Nghị đều bị thương nhẹ chứ không nghiêm trọng, luật pháp năm chín mấy chỉ bắt tạm giam và bồi thường là cùng, tài xế gây chuyện chẳng gặp bất cứ vấn đề gì.

Tài xế chỉ là một công nhân bốc vác phổ thông, xe là xe cũ của một người họ hàng lắm tiền thải ra, hết thảy đều do một mình gã làm, không liên quan tới ai. Vốn dĩ vụ này kết thúc rất nhanh, nhưng An Thừa Trạch và Thạch Nghị đều một mực cho rằng chiếc xe này mưu đồ đụng chết người.

Âm mưu giết người và uống rượu lái xe gây tai nạn tuyệt đối thuộc hai phạm trù khác nhau, tài xế cắn chết không nhận, khoa học kỹ thuật thập niên 90 cũng không tra ra điểm bất thường tại hiện trường, càng không có cách xác định độ chân thật trong lời khai của tài xế, vì thế vụ án bế tắc ở đây. Sau khi Thạch Nghị xử lý vết thương xong thì Thạch Lỗi với Liễu Như vội vàng chạy tới bệnh viện, nghe An Thừa Trạch thề thốt chắc nịch bảo tài xế muốn mưu sát, Thạch Nghị cũng nói y vậy, Liễu Như bèn vào văn phòng đội cảnh sát giao thông đòi công bằng. Cô chẳng phải hạng đàn bà chanh chua chỉ biết chửi đổng, ở lì trong văn phòng không đi, mà khăng khăng cho rằng đó là mưu sát, từng câu từng chữ đều có lý, cảnh sát giải thích mấy cũng vô dụng, quay đầu á, chẳng lẽ lúc quay đầu không nhìn xem con tôi có đằng sau không hả? Đã va phải người ta sao vẫn bất cẩn như vậy, chỉ nhìn điểm ấy đã thấy có vấn đề, đáng lẽ tài xế phải lập tức dừng xe chứ, sao lại quay đầu đụng tiếp!

Còn Thạch Lỗi thì kiểm tra thương thế của con mình và An Thừa Trạch thật kỹ lưỡng, hỏi han cẩn thận tình huống lúc ấy, ra ngoài gọi cuộc điện thoại, rồi gọi Liễu Như ra khỏi văn phòng.

“Chuyện này mà muốn lập án thì chưa đủ chứng cứ.” Thạch Lỗi lắc đầu nói với một lớn hai nhỏ, “Anh mới vừa hỏi anh cả, một là thiếu động cơ gây án, tài xế không có quan hệ gì với Tiểu Trạch, nên động cơ âm mưu giết người bất thành lập; Hai, chứng cứ tại hiện trường hoàn toàn chứng tỏ đây là một tai nạn giao thông, khả năng vô ý rất lớn, hơn nữa Tiểu Trạch với Tiểu Nghị không bị thương nặng, tình huống này chỉ cần bồi thường mấy vạn và nộp tiền phạt, nặng nhất là tạm giam một hai tháng. Muốn tố cáo hắn âm mưu giết người, trừ phi tìm được bằng chứng mới để kháng án, bằng không dù có kiện thì tòa án cũng chỉ phán phạt tiền, tạm giam hoặc tự hòa giải ngoài tòa. Chúng ta thiếu chứng cứ, muốn làm căng cũng phí công, tốt nhất nên về suy nghĩ thêm.”

“Gã đó muốn tông Tiểu Trạch.” Thạch Nghị nhớ lại sự tình phát sinh trước đó, mắt hơi đỏ lên, “Con thấy rất rõ, vả lại lúc con nhảy lên xe, hắn còn bẻ tay lái lao về hướng Tiểu Trạch nữa mà!”

“Vậy bắt đầu điều tra từ ai muốn đụng Tiểu Trạch, nếu là bỏ tiền mua hung thủ giết người, thì tra xem gần đây tài xế có nhận được khoản thu nhập bất ngờ nào không, điểm này cũng có thể làm chứng cứ xin lập án.”

“Em chỉ nghĩ ra mỗi An Mục Dương thôi.” Đôi mày đẹp của Liễu Như gần như nhíu cùng một chỗ, vừa nghĩ tới An gia vô cùng có khả năng tạo thành uy hiếp với An Thừa Trạch, cô chỉ muốn xách súng tiểu liên xông vào nhà họ An pằng pằng chết cả lũ.

“Khả năng là An Mục Dương rất thấp.” An Thừa Trạch bình tĩnh phân tích, “Tuy con ghê tởm ông ta, nhưng chưa xung đột gì lớn, ổng không có lý do giết con. Còn mẹ, bọn họ không ra tay với mẹ, nói cách khác mẹ uy hiếp không lớn tới họ, chủ yếu vẫn nhắm vào con. Suy ra phạm vi sẽ thu nhỏ thành hai người, chính là vợ và con ông ta.”

Thạch Lỗi kinh ngạc nhìn An Thừa Trạch, dứt khoát sợ ngây người. Hắn mới là học sinh lớp mười, suýt nữa bị đụng chết, ấy mà vẫn có thể phân tích tinh tường như thế, quá nghịch thiên rồi. Nhưng con mình cũng đâu kém, lên xe đập vỡ cửa kính cứu em trai, quả nhiên là anh trai tốt… Ài, là anh thật thì tốt rồi.

“Mình về nhà trước đã.” An Thừa Trạch xem đồng hồ, “Mười giờ hơn rồi, anh Nghị bị thương lại chưa ăn cơm, con đã nấu xong hết, vẫn đang giữ ấm ở nhà, về ăn miếng hẵng bàn tiếp. Mẹ ơi, nhà mình có hai phòng, tối nay không cần chú ý, đều là người nhà cả mà, mẹ với chú Thạch một phòng, con với anh Nghị một phòng, con rất muốn ngủ chung với ảnh.”

Liễu Như, Thạch Lỗi: “…”

Mặt mũi già dặn cả rồi, song nghe An Thừa Trạch nói thế vẫn có chút thẹn thùng. Nhưng An Thừa Trạch nói quá tự nhiên, hai người biểu hiện lúng túng thì không hay lắm. Ngoại trừ bị vạch trần mối quan hệ mà ai cũng nhìn ra trước mặt lũ nhỏ, trong lòng Thạch Lỗi vẫn canh cánh một điều, rốt cuộc Tiểu Trạch có ý gì với cục đá nhà mình không đây? Chắc không đâu, nếu có thì sẽ chột dạ, đời nào bình thản được như vậy, Tiểu Trạch được thằng nhóc cứu nên muốn thân cận ấy mà. Thằng ranh kia cứu Tiểu Trạch hết lần này đến lần khác, tách chúng nó ra không hay lắm, thôi toi, lời cho nhóc con rồi.

Dù Thạch Lỗi có thầm thì cỡ nào trong bụng, nhưng người bị hại đã lên tiếng, tối nay hiển nhiên phải nghe An Thừa Trạch sắp xếp. Về đến nhà, đồ ăn vẫn nóng hổi, Thạch Lỗi nếm thử, ừm, tay nghề không thua Tiểu Như, đúng là con trai ngoan.

Thạch Lỗi và Liễu Như dầu sao cũng lớn tuổi rồi, tối ăn khá ít, An Thừa Trạch tâm sự nặng nề cũng ăn không nhiều, chỉ có Thạch Nghị là nhiệt tình nhất, gió cuốn mây tan quét sạch cả bàn thức ăn, xong còn vỗ bụng bảo tối buồn ngủ ăn no tám phần được rồi. Quả là tiểu tử choai choai ăn mạt lão tử, may mà An Thừa Trạch không thiếu tiền, tương lai Thạch Nghị ăn bao nhiêu cũng nuôi được.

Tới giờ ngủ, Thạch Lỗi ôm Liễu Như vào phòng, hung hăng liếc Thạch Nghị, ai ngờ thằng con chỉ dán mắt vào An Thừa Trạch, chả thèm phản ứng hắn. Thạch Lỗi nghĩ Tiểu Trạch là đứa bé kiên định, con mình lại chưa thông suốt, đêm nay coi như mắt nhắm mắt mở đi.

Thạch Nghị cùng An Thừa Trạch vào phòng, cởi áo khoác, đoạn do dự nói: “Đợi tớ tắm đã rồi ngủ.”

Từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt, bất luận phương diện nào cũng thuận theo cảm xúc của mình, giai đoạn chung đụng hoàn thành từ thời thơ ấu, ngay cả thử thách cũng khỏi cần. An Thừa Trạch bắt lấy Thạch Nghị: “Tay chân cậu bị thương không tiện tắm rửa, để tôi giúp đi.”

Thạch Nghị chưa thông suốt, nghe tắm chung cũng chẳng thấy sao, bèn gật đầu. Lúc mua nhà, Liễu Như có suy xét đến việc An Thừa Trạch đã lớn, nên chọn mua căn khá rộng, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, hai người tắm rửa khỏi phải phiền người khác. Thạch Nghị cởi quần áo vào phòng tắm, An Thừa Trạch chỉ mặc quần lót tứ giác, để lộ đôi chân dài trần trụi, cẩn thận dùng đồ bao không ngấm nước vừa mua dưới lầu bọc kín tay và chân trái của Thạch Nghị, bấy giờ mới cầm vòi nước dội rửa cho anh.

Có tỉ mỉ đến mấy cũng khó lòng không bị dính nước, chẳng mấy chốc trên người An Thừa Trạch đã ướt, giọt nước chậm rãi trượt qua thân thể hắn. Thạch Nghị ngồi trên ghế, An Thừa Trạch đang giúp anh vò tóc, tầm mắt Thạch Nghị đặt ngay ngực An Thừa Trạch, hai điểm nho nhỏ bị nước thấm ướt, Thạch Nghị lập tức đỏ mặt, anh bắt đầu hối hận khi đồng ý để An Thừa Trạch giúp mình tắm, nhưng đáy lòng lại thầm cảm thấy may mắn. Sợ hãi An Thừa Trạch phát hiện, rồi lại khao khát cứ mãi như này.

Gội đầu xong, quần An Thừa Trạch cũng ướt đẫm, mặc hơi khó chịu, song lại cố ý không cởi, còn áp dụng phương pháp kiếp trước là liên tục cúi đầu nhặt xà bông trước mặt Thạch Nghị, xà bông nhặt lên rồi, tiết tháo lại rơi rụng đầy đất. Hiện An Thừa Trạch đã gần trưởng thành, thân cao 1m75, xem ra vẫn có thể cao thêm, hi vọng đạt tới 1m80. Nhờ chăm chỉ rèn luyện, tay chân hắn thon dài, eo thon mà rắn chắc rất có mỹ cảm mềm dẻo. Bụng bắt đầu hình thành cơ, bằng phẳng không chút thịt thừa, làn da trơn ướt thôi thúc người ta vươn tay sờ soạng. Mỗi lần khom lưng, eo thon mạnh mẽ và chân dài sẽ họa thành đường cong quyến rũ, đặc biệt là cái quần ướt dính sát vào người, cặp mông hoàn mỹ khiến miệng lưỡi ai đó khô nóng.

Thạch Nghị nhận ra mình sắp hết khống chế nổi tay, An Thừa Trạch rõ ràng đang xoa xà bông cho mình, đại khái là không quen tắm cho người khác nên đánh rơi mấy lần. Hai lần đầu An Thừa Trạch nhặt xà bông, Thạch Nghị còn chưa chú ý, nhưng sau đó anh phát hiện tay mình bị như hút qua đó sờ… khụ khụ, là vỗ mông. Thế nhưng giữa anh em với nhau, kề vai sát cánh thì không sao, chứ vỗ mông… dù có chậm tiêu đến mấy, thì độ xấu hổ của Thạch Nghị vẫn vô cùng bình thường, dám động tay động chân mới lạ.

Thế vẫn chưa hết đâu, nếu An Thừa Trạch đã quyết định tóm chặt Thạch Nghị, nào có chuyện dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy, nhặt xà bông chỉ là case, còn tiết tháo bị quẳng lên chín tầng mây rồi. Từ từ giúp Thạch Nghị xoa đến bộ phận mấu chốt, An Thừa Trạch ngắm một cái, đoạn cười nói: “Anh ~~~, anh thật lớn.”

Âm cuộn sóng lâu ngày không gặp, là đàn ông đều chịu không nổi. Thạch Nghị căn bản không kiềm chế được, tay phải giữ chặt eo An Thừa Trạch, An Thừa Trạch thuận đà ngồi hẳn lên đùi anh, dù sao Thạch Nghị cũng khỏe, một chân vẫn chịu được. Đầu óc Thạch Nghị đã cháy sạch sành sanh, bàn tay không ngừng vuốt ve thắt lưng An Thừa Trạch, vùng giữa eo mông tựa như lằn ranh lý tính của Thạch Nghị, bản thân anh thì đang giãy giụa bên rìa.

Đại khái vài giây sau, khi lý trí sắp bị thiêu rụi, chỉ cần chỉ đạo của đầu ngón tay nữa là có thể đột phá đường ranh giới vài mét. Rõ ràng là phòng tắm mịt mờ hơi nước, Thạch Nghị lại khát khô cả cổ, anh liếm liếm môi, chậm rãi tới gần An Thừa Trạch. Thạch Nghị chẳng biết mình muốn làm gì, chỉ muốn kéo gần khoảng cách với Tiểu Trạch một chút, một chút nữa, tốt nhất là gắn kết chặt chẽ với nhau. Nhưng An hồ ly còn lâu mới cho anh toại nguyện, câu đến đây đủ rồi, còn lại để Thạch Nghị tự suy ngẫm.

Ngay khoảnh khắc hai đôi môi gần như áp sát, An Thừa Trạch đột nhiên cọ khẽ chóp mũi lên mũi Thạch Nghị, thừa dịp anh hóa đá thì đứng lên bảo: “Tôi xoa gần xong rồi, mấy chỗ khác cậu tự xoa được mà, dùng tay phải ấy.”

Hắn vô cùng tà ác mà nắm hờ tay phải rồi cử động lên xuống mấy cái, đoạn quay lưng toan ra khỏi phòng tắm, Thạch Nghị cầm chặt tay hắn, nuốt nước miếng, gian nan nói: “Người cậu cũng ướt rồi, tắm tiện thể luôn đi.”

“Tôi á?” An Thừa Trạch cười nói, “Lúc mới về tắm rồi, cậu biết mùa hè tôi chịu nóng dở lắm mà, giờ thay cái quần đùi rồi lau sơ là được.”

Dứt lời, liền hào phóng lột phăng quần lót ngay trước mặt Thạch Nghị, kế đó chà xát thân thể và giặt quần lót trong ánh mắt hừng hực lửa của cục đá kia, rồi bước ra phòng tắm. Suốt quá trình, Thạch Nghị cơ hồ đóng đinh mắt trên người An Thừa Trạch, chẳng rời một khắc nào.

Hắn vừa ra khỏi cửa, Thạch Nghị liền nện đầu vào tường, thở ra một hơi, chả rõ là thả lỏng hay thở dài nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui