Trọng Sinh Chi Bản Tính

Miệng Thạch Nghị khẽ động, nhưng chẳng thốt ra lời nào, chỉ chăm chú nhìn An Thừa Trạch một lúc, đoạn xoay người bỏ đi. Anh về nhà dọn đồ, gặp Tiểu Trạch là việc nằm trong dự liệu và cũng là tình cờ, Thạch Nghị không định cho An Thừa Trạch biết việc mình đi lính, chỉ yên lặng lấy đồ rồi đi.

An Thừa Trạch hít sâu một hơi, xoa nhẹ mặt.

Thời gian Thạch Nghị không ở đây, trong nhà thật im lặng, An Thừa Trạch có thể tĩnh tâm thực hiện kế hoạch của mình. Như Ký đã niêm yết thành công, bọn họ có đủ vốn lưu động, đến lúc bắt tay vào bất động sản rồi. Sau khi đăng kí một công ty bất động sản, An Thừa Trạch bắt đầu kế hoạch mua đất. Cho dù vào kiếp trước, Hồng Thế cũng chẳng thể khống chế tuyệt đối, Bắc Kinh là cái bánh ngọt bức xạ toàn quốc, không ai có thể độc chiếm, quốc gia cũng không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Thế nên hắn chả quan tâm tranh đất không lại Hồng Thế, trên thực tế, bản thân An Mục Dương không có năng lực gì, hắn ta chỉ dựa vào tin tức của người anh hai An Mục Húc làm trong NDRC, đó là người giao tiếp rộng, lại nắm chức vị cao. An Mục Dương với ông ta cùng chia sẻ lợi ích chung, vì vậy thường xuyên cung cấp thông tin cho em trai An Mục Dương.

*NDRC: Ủy ban Phát triển và Cải cách Nhà nước TQ

Kiếp trước, Hồng Thế toàn chọn mua những khu đất mà chính phủ chuẩn bị khai phá, hắn ta xuống tay trước, lợi dụng tài sản quốc gia để làm giàu, cực kỳ sâu mọt. Nhưng hắn ta chỉ trông chờ được mỗi tin tức của An Mục Húc, nên bỏ lỡ rất nhiều khu đất đáng giá hơn. An Thừa Trạch dùng tiền trong tay mua mấy khu sẽ trở thành khu vực buôn bán nhộn nhịp trong hai năm tới, đây là những nơi mà kiếp trước Hồng Thế không đụng tới. Hiện tại là thời điểm đất không đáng tiền, mấy miếng đất này bất đồng với các khu vực hấp dẫn trong thông tin Hồng Thế thu được, gần như bị xem là đồ bỏ, An Thừa Trạch mua vào rất dễ dàng. Hơn nữa, giờ chi phí xây dựng cũng tương đối thấp, sớm ra tay có thể tiết kiệm ít nhất hơn một nửa phí tổn.

Khi đã xài hết số tiền chuẩn bị, An Thừa Trạch chỉ cần chờ hai năm sau ôm một khoản to. Đúng lúc hai năm sau khi khoản đầu tư này nhận được hồi báo, có thể tiếp tục mua tòa nhà đã xây dựng xong ở tỉnh Kiến và kiếm thêm khoản nữa.

Cơn sốt bất động sản vừa khởi đầu, hắn có thể xoay vòng tiền của mười mấy năm, trong khoảng thời gian này phải diệt Hồng Thế, trước hết liên hệ với Ủy ban kiểm tra kỷ luật, thu thập chứng cứ An Mục Dương đứng giữa kiếm lợi trong lúc xí nghiệp nhà nước mắc nợ.

Với An Thừa Trạch hiểu rõ đời sau mà nói, hắn biết phải tra chứng cứ như thế nào. Phong thư nặc danh hắn gửi lúc trước đã biệt tăm biệt tích, xem ra vẫn cần anh hai của Thạch Lỗi hỗ trợ.

Trong lúc chuẩn bị bất động sản, An Thừa Trạch thành công kết kết nối Quách Lịch Sâm với Đỗ Vân. Quách Lịch Sâm vừa nhận được cái gật đầu của Lâm Đức Tuệ, dĩ nhiên muốn lấy lòng em trai của bạn gái một chút, thành ra không đưa Lâm Đức Cửu đến mấy chỗ lộn xộn, trong nhóm họp mặt đều là người trong giới thượng lưu, cũng có vài cô bé, Đỗ Vân xuất hiện chẳng có gì bất ngờ.

Cô ta khá vui vẻ khi được Lâm đại thiếu hẹn tới chơi, chưa kể có cơ hội quen biết nhiều nhân vật ưu tú. Quách Lịch Sâm ấy à, là thái tử của công ty TNHH tập đoàn Phong Ích đó nha, bối cảnh gia đình Quách Lịch Sâm tương đương với Đỗ gia. Không hiển hách bằng Lâm gia và An gia, song cũng có địa vị nhất định tại thành Tứ Cửu. Đỗ Vân luôn bị khinh thường ở Đỗ gia, hiển nhiên khá coi trọng Quách Lịch Sâm.

Dưới tình huống An Thừa Trạch và Lâm Đức Cửu cố ý bỏ mặc cô ta, Quách Lịch Sâm nhiệt tình đương nhiên trở thành lựa chọn hàng đầu. Đỗ Vân không dấu vết kết thân với Quách Lịch Sâm, Quách Lịch Sâm với Lâm Đức Tuệ quen nhau gần một tháng, tay còn chưa cho nắm, khiến loại đàn ông không đêm nào tịch mịch như gã sắp nghẹn đến tự bốc hỏa rồi. Nhưng trước khi hoàn toàn có được Lâm Đức Tuệ, gã phải nhẫn nhịn, mấy chỗ như hộp đêm có bảo mật tới đâu cũng bị lộ. Một khi bị Lâm Đức Cửu phát hiện, gã sẽ khó lòng tiến hành tiếp kế hoạch.

Gã nắm khá rõ bối cảnh xuất thân của Đỗ Vân, con riêng Đỗ gia, lớn lên trong sự ghẻ lạnh. Nhìn bộ dạng mắt sáng long lanh đầy sùng bái ngưỡng mộ của Đỗ Vân trước mặt mình, Quách Lịch Sâm cười nhạt trong lòng, một đứa con riêng chưa trải việc đời, mấy năm nay Đỗ gia đối với cô ta không tốt lắm. Một cô nàng bị kỳ thị từ nhỏ, đặc biệt khát vọng được yêu thương, chỉ cần cho cô ta chút ngon ngọt, rồi ngoắc ngoắc ngón tay là có thể lừa người lên giường. Thân là con gái của tình nhân, cô ta chắc chắn đã quen không ra mặt, tùy tiện dỗ dành vài câu, cho nhiều tiền xài chút là thành thật ngay.

Tính cách mà Đỗ Vân thể hiện thành công mê hoặc Quách Lịch Sâm, không thể không nói cô ta được mẹ mình chân truyền nên vô cùng hiểu đàn ông. Quách Lịch Sâm chung quy vẫn là thanh niên hơn hai mươi, chưa có nhiều kinh nghiệm với phụ nữ.

Giới thiệu cả hai quen nhau xong, An Thừa Trạch với Lâm Đức Cửu công thành lui thân. Bọn họ thậm chí không cần theo dõi hay chụp ảnh gì, chỉ cần Quách Lịch Sâm dính vào Đỗ Vân, đoạt sự trong sạch của cô ta, Đỗ Vân cam đoan có biện pháp bám lấy Quách Lịch Sâm cả đời. Muốn bưng bít sao, ha ha, chờ trả giá đi. Mà tương tự như thế, khi lợi ích cao hơn đặt trước mặt Đỗ Vân, cô ta có thể bán đứng Quách Lịch Sâm chẳng chút do dự.

Giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, Thạch Lỗi đi công tác. Trước khi đi, hắn rốt cuộc cũng được Liễu Như đồng ý, Tết năm nay sẽ cùng hắn đi gặp người nhà và bàn bạc về hôn lễ. Cuối cùng có thể quang minh chính đại gọi bà xã, Thạch Lỗi liền bế Liễu Như quay mấy vòng, An Thừa Trạch rất biết điều mà cầm chìa khóa đến ở nhà Thạch Lỗi trong quân khu, chỗ đó tương đối an toàn. Tuy bảo Tô Ngọc Đình gần đây rất thành thật, nhưng trước sau không thể không phòng bị. Hắn đi rồi, tư lệnh Thạch lập tức ôm Liễu Như lên giường, trải qua một đêm như vầy như vầy. Tư lệnh Thạch càng già càng dẻo dai, hôm sau thức dậy, sắc mặt Liễu Như không tốt lắm, cái tên giày vò cô cả đêm đã dông mất từ giữa đêm hôm, bảo là đuổi máy bay!

Sáng ra eo đau chẳng ai bóp, Liễu Như cảm thấy không quen, một mặt thầm mắng Thạch Lỗi, mặt khác bắt đầu chờ mong lão lưu manh họ Thạch vừa đi xong mau trở về. Tình cảm cằn cỗi mười tám năm rốt cuộc nở hoa dưới sự cố gắng không ngừng của Thạch Lỗi, Liễu Như dường như tìm được cảm xúc của mối tình đầu, được người che chở, nữ hán tử cũng sẽ cảm động.

“Về bắt hắn quỳ bàn giặt ba ngày, dám ăn sạch rồi chạy!” Liễu Như oán hận lầm bầm, mặt lại ửng hồng hạnh phúc.

Song, nói là một tháng, tháng mười một có thể trở về, thế mà đến tận Tết Dương lịch vẫn chẳng thấy tăm hơi Thạch Lỗi. Cuối những năm 90, di động chưa thông dụng tại thị trường Đại Lục, Thạch Lỗi bảo chờ khi đến vùng khác sẽ cho Liễu Như biết cách thức liên lạc. Nhưng chuyến này kéo dài tới hai tháng, người lại như thể đã mất tích, Liễu Như mới đầu còn bình tĩnh, đến đầu năm mới thì bắt đầu sốt ruột, ông chồng cũ đi mua nước tương mười tám năm, vậy ông chồng tương lai tính đi công tác bao nhiêu năm đây?

Tất nhiên trường hợp này khác với An Mục Dương, trong lòng Liễu Như luôn mơ hồ có dự cảm chẳng lành, lập tức liên hệ với Thạch Thành, dầu sao cô vẫn chưa chính thức gặp người nhà Thạch, chỉ biết mỗi Thạch Thành lúc trước hay đến. Thạch Thành nói năng cẩn trọng, chỉ đáp là không biết, Liễu Như từng trải nhiều năm đời nào bị hắn lừa dễ như vậy, trong lúc hắn quanh co lòng vòng, cô trực tiếp vỗ bàn nổi giận: “Đừng có mà nói xằng nói bậy với tôi, tôi biết Thạch Lỗi là quân nhân, anh ấy đi công tác là chấp hành nhiệm vụ bí mật, ngay cả vợ cũng chẳng được biết. Nhưng suy cho cùng tôi vẫn có tư cách biết anh ấy hiện tại có an toàn hay không chứ!”

Thoáng chốc, khí thế nữ vương đã bộc phát toàn bộ, An Thừa Trạch cũng bị ép đến mức phải cách xa Liễu Như, hắn nhìn Thạch Nghị vì lo lắng cho ba mình mà về nhà, gần ba tháng không gặp rồi… Cả ngày nghỉ cũng chẳng về, định vắng mặt suốt Tết luôn sao?

Ngay cả An Thừa Trạch còn nhượng bộ lui binh, Thạch Thành đương nhiên chịu không thấu, hắn luôn cảm thấy Liễu Như vừa trẻ trung xinh đẹp vừa dịu dàng, đặc biệt có cảm giác mẹ hiền, giờ bảo biến sắc mặt là biến ngay sao? Hơn nữa còn sắc bén thế kia!

“Chuyện này…” Nếu Liễu Như đã nói thẳng, Thạch Thành cũng hết cách che giấu, “Thưa thím ba, quả thực không thể nói chú đi làm gì, vả lại tình hình cụ thể của chú… tụi con cũng mất liên lạc với chú nửa tháng rồi!”

Lời này khiến sắc mặt ba người trắng bệch, khí thế của Liễu Như tiêu tan toàn bộ, vô lực ngồi trên sofa. Trong lòng An Thừa Trạch khó chịu cực kỳ, Thạch Lỗi đã sớm được hắn xem là người thân, thậm chí dần thay thế địa vị người cha, một người đàn ông chính trực thiện lương lại dịu dàng như vậy, rõ ràng sắp kết hôn với Liễu Như, thời điểm mình gọi hắn là ba cả đời sắp đến, cố tình lại…

“Ba sẽ không sao.” Thạch Nghị vẫn trầm mặc đột ngột lên tiếng, anh vươn tay lau mặt An Thừa Trạch, nghiêm túc nói với Liễu Như và An Thừa Trạch, “Đã bao nhiêu năm rồi, ba không dễ chết thế đâu. Sống phải thấy người chết phải thấy xác, ngày nào chưa tìm được ba chứng tỏ ba vẫn sống.”

An Thừa Trạch kinh ngạc trước động tác của Thạch Nghị, rồi tự mình nâng tay sờ mặt, ướt đẫm, hóa ra đã rơi lệ trong vô thức, tại sao lại thế?

Liễu Như xoa đầu Thạch Nghị thật mạnh: “Con nói đúng, chưa tìm được tức là vẫn sống, dì sẽ đợi. Nếu ba con khỏe mạnh trở về, dì làm vợ anh ấy; Nếu tàn tật trở về, dì hầu hạ ba con suốt phần đời còn lại; Còn nếu đã chết, bà đây thủ tiết!”

Liễu Như ôm đầu An Thừa Trạch và Thạch Nghị, ôm cả hai thằng bé vào lòng, còn vẻ mặt Thạch Thành thì vô cùng nghiêm túc.

Đời này chú ba hắn sống quá khổ cực, lúc nào cũng lăn lộn bên lằn ranh sinh tử, còn tìm được một bà vợ không đáng tin. Khi ấy, bọn họ đều giận tới mức muốn tố cáo vợ Thạch Lỗi và gã gian phu, Thạch Lỗi lại bảo trước đây hắn thiếu quan tâm gia đình, không nên đối xử với người vợ kết tóc như vậy, thế nên chấp thuận đơn ly hôn. Hiện tại, hắn rốt cuộc tìm được người xứng với mình, Liễu Như tuyệt đối thích hợp với vị trí thím ba!

Những ngày kế tiếp là khoảng thời gian đợi chờ đầy dằn vặt, Thạch Nghị thậm chí không trọ ở trường, mà về nhà với mẹ con An Thừa Trạch. Giữa anh và An Thừa Trạch như có một tấm màn ngăn cách, bề ngoài khách khách khí khí chứ không thân mật như xưa, chuyện xảy ra hôm ấy chẳng ai chịu đề cập trước. Như dĩ vãng, Liễu Như nhất định có thể phát hiện vấn đề giữa hai đứa, song giờ đây Liễu Như chỉ lo cho Thạch Lỗi, cả ngày dùng công việc để võ trang chính mình, chỉ ước dồn tất cả mọi việc lên người chủ tịch là mình, hơi đâu bận tâm tới hai đứa trẻ.

Vốn dĩ lúc ở tỉnh Kiến, Thạch Lỗi cũng luôn đi vắng, căn nhà thiếu hắn trôi qua như vậy. Hiện giờ cả nhà lại có cảm giác như trời sập, người lớn nhất nhà mất tích, trong lòng mỗi người đều vô cùng khổ sở, bao gồm cả An Thừa Trạch lãnh tĩnh.

Thạch Nghị lại nhanh chóng trưởng thành trong quãng thời gian ba mình vắng mặt, năm nay nghỉ đông sớm, đợt nghỉ Tết cũng dài hơn. Thạch Nghị tiếp nhận công việc của Thạch Lỗi, hàng ngày đưa rước Liễu Như và An Thừa Trạch đi làm, đảm nhiệm chức trách vệ sĩ. Biểu hiện lặng lẽ lại kiên cường của anh khiến Liễu Như vui mừng khôn xiết, Thạch Nghị tiến bộ như thế, dù Thạch Lỗi thực sự gặp chuyện, chí ít không cần lo về con hắn.

Mà An Thừa Trạch chỉ cảm thấy… đau lòng!

Rõ ràng trong nhà này, cả Liễu Như và mình đều lớn hơn Thạch Nghị, hiện tại lại do cu cậu chủ động chèo chống gia đình, đảm đương vai trò trụ cột. Ngày ngày chứng kiến Thạch Nghị lặng lẽ chỉ thấy đau lòng khôn nguôi. Thạch Nghị bây giờ cực kỳ giống với con người nói năng thận trọng kiếp trước, An Thừa Trạch muốn Thạch Nghị trưởng thành, nhưng đâu muốn anh dùng phương thức cực đoan để gồng gánh tổn thương. Hắn hiểu rõ hơn ai hết nỗi đau mất đi người thân yêu nhất, năm ấy hắn ngẩn ngơ quỳ gối trước bia mộ Liễu Như, đầu óc trống rỗng chả biết đã nghĩ gì, chỉ biết là một mảng hư vô, tuyệt vọng, cảm xúc dần hóa thành thù hận, trả thù An gia chính là động lực duy nhất giúp hắn đứng vững.

Mà Thạch Nghị, cục đá nhỏ được hắn trông nom từ bé, hiện tại đang dùng cách tiếp nhận trách nhiệm của ba mình để chống đỡ. Tại nơi đây, anh là con ruột của Thạch Lỗi, chẳng ai thương Thạch Lỗi hơn anh, vương vấn máu mủ tình thâm, Thạch Nghị so với mình và Liễu Như còn khó vượt qua hơn, nhưng lại chẳng nói gì.

Giá như có thể khóc ra, giá như có thể tâm sự với mình mọi điều khổ sở như trước đây thì hay biết mấy. An Thừa Trạch nhìn bóng lưng mỗi ngày một nặng trĩu của Thạch Nghị, lòng hối hận vô vàn.

Hắn chưa từng cảm thấy sự quyết tuyệt, ác liệt, ích kỷ và ác độc của mình có gì không tốt. Trong mắt hắn, dẫu yêu đến mấy, nhưng hắn bị thương thì người khác không được quyền dễ chịu. Dù cho có khả năng tạo thành tan vỡ, hắn cũng sẽ không chủ động hòa giải để níu kéo quan hệ, hắn chính là kẻ ích kỷ tư lợi thế đấy, cao ngạo của hắn quan trọng hơn hết thảy. Nhưng Thạch Nghị một lần nữa khiến hắn làm trái nguyên tắc bảo thủ của mình, hắn đau lòng đến khó thở, nếu Thạch Nghị cứ gắng gượng như vậy, người chào thua trước sẽ là hắn. Đó là Thạch Nghị mà hắn đã săn sóc từ nhỏ đấy!

“Anh Nghị!” Đưa Liễu Như về nhà, Thạch Nghị trầm mặc cởi áo khoác dày cộm, An Thừa Trạch bất ngờ ôm lấy anh từ sau lưng.

Tiếng gọi “anh” lâu ngày không gặp khiến Thạch Nghị ngớ người, tay cởi áo cũng dừng lại. Anh do dự, sau cùng vẫn cầm tay An Thừa Trạch, vỗ về an ủi: “Không sao mà, đừng sợ, có tớ ở đây.”

Lòng An Thừa Trạch nhất thời đau như cắt, đây chính là Thạch Nghị của hắn, anh vĩnh viễn bao dung kiên cường như thế. Đây là phẩm chất cao thượng hắn luôn khao khát mà mãi mãi chẳng có được.

Người không xứng với Thạch Nghị là hắn, một kẻ lòng dạ hẹp hòi như hắn.

Tất thảy ngụy trang hạ mũ bỏ giáp trước một câu của Thạch Nghị, lớp vỏ kiêu căng vô nghĩa bị cởi bỏ, An Thừa Trạch ôm Thạch Nghị thật chặt, rốt cuộc thốt ra câu mà cả hai đời chưa từng nói —

“Thật xin lỗi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui