Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chờ trở về Thụy Tiêu Cung, ta liền một lần nữa quay lại trường đình chăm sóc hoa mai, đã có một vài nhành cây nảy ra nụ hoa nho nhỏ.

“Bên ngoài gió lớn, lúc này để ý chuyện đó làm gì?” Vân Xuyên đứng dưới hành lang, vẻ mặt nhìn không rõ.

Kỳ thực ta đang chờ hắn khuất khỏi ánh mắt Quý Phi, sau đó hảo hảo xử lý ta mà.

Ví như ném ta tới một chỗ thiền điện nào đó cấm không cho đồ ăn nước uống đủ ba ngày, giống như đã xảy ra ở hành cung kiếp trước.

Hay ví dụ như để ta ở trong đình trông mai, rồi bị gió thổi cho nửa chết nửa sống. Qua mấy canh giờ trở lại nói đã quên mất ta còn đang ở ngoài…. Mấy việc như thế, ta cũng trải qua không phải chỉ một lần.

Có điều hắn cũng không muốn ta chăm sóc hoa mai, chắc là đang nghĩ chiêu mói. Ta nghe lời gác lại dây sắt và cây kéo, bèn đứng dậy tự đi vào trắc điện.

Hắn chân sau liền theo tới, cho lui xung quanh rồi ngồi vào mỹ nhân tháp phía trước, thần sắc như thường, trái lại bộ dạng không giống như là sắp nổi giận đến nơi.

Ta không quản hắn lúc nào thì phát điên, ngả thân muốn nghỉ ngơi.

“Ngày đó ta đã ở Mẫu Đơn Các, sau đó ngươi cũng biết,” Vân Xuyên nói, “Ngươi đàn càng ngày càng hay.” Trong giọng nói có một tia nghiền ngẫm thở dài.

Ta trợn mắt, đáy lòng phiền chán: Chẳng hiểu sao tự dưng tâm huyết dâng trào thốt một câu như vậy.

“Còn có thơ văn của ngươi, tranh của ngươi…” Vân Xuyên đặt tay lên vai ta. Ta mặc hắn không đáp, vẫn tiếp tục đưa lưng về phía hắn không nhúc nhích, “Còn có tính tình của ngươi, con người ngươi… Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?”

Chỉ trong một ngày đêm, trước sau có tới hai người hỏi ta vấn đề tương tự. Người trước thì ta ít nhiều có chút hổ thẹn ấm lòng, người sau ta lại nghe ra ngũ vị tạp trần, lười chẳng muốn nhiều lời.


“Thật ra ta cũng biết cách làm của ngươi hôm nay không có sai,” Vân Xuyên cúi người đặt cằm lên đầu vai ta. Ta cảm giác như hắn đang nhìn ta, “Ngươi lo lắng vì ta, mặc dù đơn giản là vì lợi ích tương quan nhưng ta cũng cảm thấy cao hứng. Có điều ta vẫn luôn cảm thấy ngươi cũng không có ý đó.”

Ta mở mắt ra, không nhìn hắn, chỉ kinh ngạc nhìn về phía trước.

“Ngươi vì cái gì?” Trong lời nói của Vân Xuyên có sự khổ sở không chút nào che giấu, nhưng ta cũng luôn cảm thấy hắn thật ra đang diễn trò, “Nếu như ngươi không phải vì giúp ta vậy thì ngươi vì cái gì? Vì mẫu thân ngươi? Vậy ngươi muốn giết bao nhiêu người? Chuyện của mẫu thân ngươi ta cũng đã điều tra, người biết bao gồm có phụ thân ngươi, tổ phụ ngươi, còn có Hoàng Hậu bị ngươi giận chó đánh mèo nhưng cũng không tính toán báo thù. Vậy thì mục đích của ngươi là cái gì? Hoặc là nói mục đích của ngươi là ai?”

“Ngươi xem chỗ đó.”

“Cái…cái gì?”

Ta chỉ vào giá nến đặt trên bàn trà phía trước: “Cái bóng, dưới cái bóng.”

Thấy hắn nhíu chặt lông mày không nói lời nào, ta liền miễn cưỡng ngồi dậy nói: “Ta ghét cái bóng, bởi vậy liên đới cũng ghét ánh sáng.”

Ta thực sự không muốn hận hắn. Thế nhưng ta rất đau khổ, từ khi kiếp này bắt đầu, thống khổ vẫn luôn dằn vặt ta.

Tất cả đau khổ ấy đều có căn nguyên, tất cả những chiếc bóng đều phải có nguồn sáng. Chỉ khi ta cắt đứt ánh sáng, cái bóng mới có thể biến mất, bóng tối mới có thể mang đến an bình.

Không có căn nguyên thống khổ, ta cũng sẽ không phải chịu hành hạ nữa… Lòng ta tựa như vũng nước tù, cố chấp nghĩ:

Trên đời này không thể có hai khuôn mặt giống nhau, thà rằng dứt khoát hủy đi tất cả. Ta đối với mình còn hạ thủ được thì sao có thể bỏ qua Thái Tử Vân Định?


Cái hình bóng ôn nhu từng yêu sâu đậm của ta kia đã bị Vân Xuyên tự tay hủy diệt, hiện tại cũng đến phiên ta hủy diệt hắn.

Ngày thứ hai ta đi gặp Vân Uyển, nói cho hắn biết cách nghĩ của Hoàng Hậu: nếu Hoàng Hậu lựa chọn Thái Tử làm vốn đặt cược của bà ta, như vậy bà ta sẽ bất chấp mọi giá để y thắng. Hoàng tử khác có ngoan ngoãn phục tùng thì cũng là uy hiếp tiềm tàng, Vân Xuyên chính là tấm gương. Vì vậy ta khuyên hắn thu tay lại.

“Thu tay lại?” Vân Uyển hừ lạnh, “Nếu là trước đây ta sẽ đồng ý, thế nhưng mấy ngày nay ngươi cũng nhìn thấy đấy, Vân Kiên bị giam lỏng lại bị trục xuất, bệnh của Thái Tử người khác không biết nhưng ngươi quá rõ ràng. Nếu như ta cũng thu tay lại, ngôi vị Hoàng đế chính là vật trong túi Vân Xuyên, dựa vào cái gì mà ta không thể tranh?!”

Ta cũng không vì câu trả lời của hắn mà cảm thấy ngoài ý muốn.

Kiếp trước Vân Kiên và Vân Xuyên tranh đại vị. Vân Xuyên thắng rất đẹp. Nhưng mà kiếp này lại đổi thành Vân Xuyên và Vân Uyển.

Vân Uyển và Vân Kiên bất đồng, hắn càng mạnh vì gạo bạo vì tiền*, cũng càng giành được nhiều yêu thích của Hoàng đế hơn. Vẻ ngoài nhu hòa tuấn mỹ trở thành lớp ngụy trang tốt nhất của hắn… Cái này cũng định trước hắn chưa chắc đã là một Hoàng đế anh minh. Điểm này Hoàng đế cha hắn rất rõ ràng, bởi vậy chỉ để hắn làm một chức quan văn, mà Vân Xuyên thì để lập quân công bình an biên loạn.

*Thực ra câu này hán việt là: “trường tụ thiện vũ” nghĩa thô là ống tay áo dài thì múa càng đẹp, nghĩa bóng là người có điều kiện tốt thì càng dễ phát huy. QT dịch đoạn này ra là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ý nghĩa tương tự: kẻ có tiền có gạo là kẻ có căn cơ, muốn làm gì đều có chỗ dựa. Mình không tìm được câu nào phù hợp hơn nên để vậy, dù nghe không hay lắm 😛

“Ta sợ rằng tất cả những việc ngươi làm bây giờ, đều là vì người ta mà may áo cưới thôi.” Ta hừ lạnh

“Có ý gì?” Vân Uyển ngờ vực hỏi.

“Hiện giờ thuốc thang ở Đông Cung đều bị tra xét nghiêm ngặt,” Ta mở chiết phiến của Vân Uyển tinh tế thưởng thức, “Ta ngay cả trộm liếc nhìn Thái Tử cũng không thể, căn bản là không cách nào hạ thủ. Thế nhưng đến nay bệnh của Thái Tử vẫn không hề có khởi sắc, ngươi nói…”


“Vân Xuyên?!” Vân Uyển nhanh chóng phản ứng kịp thời, bước đến gần nắm lấy bả vai ta vội vàng hỏi, “Nhất dịnh là Vân Xuyên! Hắn làm sao có thể làm được?”

“Ta khuyên ngươi thu tay lại không phải là không cho ngươi tranh, mà muốn ngươi bảo trụ Thái Tử,” Ta cười khẽ nói, “Ngươi bây giờ không có quân công, với Vân Xuyên căn bản không thể so sánh. Bảo trụ Thái Tử thì ngươi mới có phân lượng cùng Vân Xuyên tranh đoạt. Hơn nữa ngươi tin ta đi, chỉ cần nắm giữ Thái Tử, chúng ta có thể bắt chẹt Vân Xuyên.”

“Thật sự?”

Ta gật đầu.

“Vì sao ngươi khẳng định như vậy?”

Ta làm một động tác “Suỵt”, khoát khoát tay: “Lục điện hạ chỉ cần tin tưởng ta là được, nên biết rằng… Đại ca của ta nếu đã đem ngươi giao phó cho ta, ta đương nhiên sẽ dốc hết năng lực ta có.”

Quả nhiên vừa nhắc tới Nam Kha Du, Vân Uyển lập tức không nói thêm gì, sắc mặt hắn khôi phục bình tĩnh. Như có điều gì suy nghĩ, từ trong tay ta đoạt lại cây quạt, vừa đi trên đường vừa cầm cây quạt đảo qua đảo lại rất linh hoạt hoa dạng.

Ta nửa cúi đầu, trong mắt mang theo tiếu ý.

Chờ ta trở lại Quốc Công Phủ, cũng là một mảnh mây đen mù mịt hoàn toàn không có bầu không khí như đang làm hỉ sự.

Ta đương nhiên biết tại sao.

Mấy ngày nay ngoại trừ ta ra, cả nhà từ trên xuống dưới đều ở đây vì ngày mai mà chuẩn bị, coi như không nghe được tiếng kêu khóc của Tứ tiểu thư bên Tây Uyển, cũng coi như vui vẻ.

Lại không ngờ rằng nàng dám làm ra chuyện bỏ trốn trước đám cưới bê bối bực này. Hơn nữa điều kiện tiên quyết còn là đàng trai căn bản không nguyện ý cùng nàng bỏ trốn.

Này thì hay rồi, tình cảm thế giao giữa Quốc Công Phủ và Định Quốc Tướng quân phủ ngay lúc đó đã bị hủy hoạt trong chớp mắt.


Cũng may lão tướng quân nguyện ý nể mặt gia gia đè xuống chuyện này, bởi vậy mới không xôn xao huyên náo dư luận.

Không phải tự nhiên nói Nam Kha Du vì sao lâu ngày không tiến cung, phải đem chuyện tình của Vân Uyển giao cho ta? Chính là vì lo liệu vụ hôn nhân lắm bất trắc này đây.

Gia gia không cách nào xử lý công việc, phụ thân một thân bận rộn không giúp được. Trong nhà ngay cả một nữ chủ nhân có năng lực quản sự cũng không có. Ta lại ở Thụy Tiêu Cung làm một khúc gỗ. Mấy ngày qua huynh ấy cũng tương đối khổ cực, ta cũng nhìn ra được.

“Nghe nói Triệu Giác cũng bệnh,” Nam Kha Du cười khổ, “Tương Nhi cũng sắp điên rồi.”

“Chuyện tình ái ấy, vừa tổn thương người vừa tổn thương mình, thật sự không phải là thứ tốt lành,” ta nhấp chén trà, “Đệ xem qua giá y rồi, làm thật là đẹp mắt. Đến đệ cũng muốn mặc, nàng không muốn thì cho đệ.”

“Ai….đệ,” vẻ mặt Nam Kha Du dở khóc dở cười, “Cái bệnh thích màu đỏ của đệ bao giờ mới sửa hả?”

“Nghĩ gì vậy chứ? Đệ là nói muốn giữ lại cho đám nha đầu trong phòng mà.”

“Lão sư phụ của Doanh Tụ trang sửa đến sửa đi nửa tháng mới được một kiện như thế, đệ trái lại thật là hào phóng.”

Ta cười nhạt: “Nha đầu của đệ thì làm sao? Bình tĩnh mà suy xét, trong phòng đệ tùy tiện chọn một đứa so với Nam Kha Tương nàng ta còn có thể thống giống một thiên kim tiểu thư hơn.”

Nam Kha Du chỉ thở dài, mặt mũi đều khổ sáp: “Đệ xem xem cái bộ dạng kia của nàng, ngày mai không biết còn thành cái dạng gì nữa.”

Ta ngẫm nghĩ một chút mới hỏi: “Triệu Giác thực sự bị bệnh sao? Ngày mai sẽ không đột nhiên lại chạy đến cướp dâu chứ?”

“Hắn căn bản là không muốn cùng nha đầu kia bỏ trốn!”

Xem ra cuộc nói chuyện đêm đó rốt cuộc tan vỡ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận