Sự trấn tĩnh dưới đáy mắt của tên thanh niên đột ngột vỡ toang, dường như hắn không tin rằng Trình Hiểu sẽ bỏ qua sự ngăn cản của Lam mà trực tiếp xông lên, hắn không ghìm nổi nhanh chóng lui về sau mấy bước, nhưng chẳng ngờ vừa ngước mắt lên đã thấy thanh đao đang treo trên đỉnh đầu.
Lam không kịp ngăn cản, nhưng trước lúc anh định ra tay bảo vệ cậu, thì con ngươi anh đột nhiên co rút lại.
"Không!" Một tiếng hét chói tai vang vọng khắp không gian, khác với dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt khi phải đối diện với sự ép sát của Táp ban nãy, lúc này đây gương mặt của tên thành niên tràn ngập sợ hãi.
Nhưng sau khi nhìn rõ vóc dáng của Trình Hiểu, hắn lại tìm được chút lòng tin, 'không sao, không cần lo lắng', hắn thầm nghĩ.
Nghiến răng, hít thật sâu, lặng lẽ cổ vũ bản thân 'mình nhất định sẽ làm được, cái tên đĩ đê tiện kia cùng lắm cũng chỉ là con người mà thôi', hắn bỗng nhiên khẽ nghiêng người định tránh đi mũi nhọn đang hướng về phía mình.
Vẻ mặt Trình Hiểu dửng dưng, nhưng động tác lại vô cùng dứt khoát, cậu không thèm chớp mắt lấy một cái, cứ như vậy chém đứt tay phải của đối phương.
Tên thanh niên hét lên một cách thảm thương, mặt trắng bệch, bịt chặt cánh tay đã đứt ngã xuống đất không ngừng kêu đau.
Lúc này không chỉ có Táp và Lý Nhiên, ngay cả các binh lính đang đứng gần đó cũng nhịn không được ồn ào kinh ngạc, cái tên mặc áo choàng đen có thân thủ kỳ lạ, mới nãy còn "diễu võ dương oai" sao đột nhiên lại "tàn" rồi...
Đây là cái tên mặc áo choàng đen mà Táp đã dùng mọi biện pháp, đấu hơn mười mấy chiêu cũng không đụng được đến vạt áo đó.
Cái tốc độ tránh né "ấu trĩ" mới nãy là sao á, nếu dùng với đòn tấn công của nhân loại bình thường thì còn tạm ổn, nhóm lính nhịn không được mà trố mắt nhìn nhau, chả lẽ tên kia định sử dụng thứ đó để đấu với Trình Hiểu - người có thể một mình cùng lúc đánh bại năm dị tộc hả trời, nếu đúng vậy thì phần thắng của hắn chắc chắn bằng không.
Mà nhìn đi nhìn lại cũng không giống đang nhường lắm, thậm chí hắn còn mất luôn một cánh tay, cái giá phải trả cũng quá lớn rồi.
Lam khẽ cau mày, sau khi đảm bảo Trình Hiểu hoàn toàn "bình yên vô sự', anh cũng nhạy bén phát giác có gì đó không đúng.
Sự chênh lệch thân thủ trước và sau quá mức rõ ràng.
Trình Hiểu thầm than, quả thật giống như cậu dự đoán, cái loại dị năng mà đối phương sử dụng giống hệt với cậu, chưa nói đến những điểm khác, nhưng chắc chắn có tính hiệu quả thực tế cao, ban nãy để có thể duy trì tốc dộ và khả năng tránh né chính xác khi đối đầu với Táp, có lẽ hắn đã cường hóa tế bào hoạt động, phương pháp này chính cậu cũng đã từng sử dụng.
Lần này xem như cậu đã đánh cược thắng, Trình Hiểu nâng mũi đao lên, phía trên vẫn còn đang nhỏ máu, chất lỏng màu đỏ chói mắt từ từ chảy xuôi xuống, cậu chậm rãi kề lưỡi đao lên cổ tên kia, ánh mắt lạnh lùng.
"Cái gì...!Không, mày không thể giết tao!" Không biết Trình Hiểu đang định làm gì, nhưng dáng vẻ cậu cầm đao đã ám ảnh hắn, 'quá máu lạnh, quá vô tình, tại sao một con người lại tàn nhẫn đến vậy, chém đứt cánh tay của hắn mà không thèm chớp mắt lấy một cái!'
Tên thanh niên vừa gào thét, vừa không quên nghiêng đầu qua, giương mắt nhìn về phương hướng người Uy Nhĩ đến, đáy mắt tràn ngập sự mong đợi, 'hắn vẫn còn cơ hội sống!'
Dị năng của hắn là thiên phú hiếm thấy, có một không hai trên đời, loại thuốc mà cha Trình Hiểu nghiên cứu ra hiện nay căn bản đã biến mất, cho nên những người như hắn tự nhiên sẽ được hưởng những đối đãi và bảo vệ tốt nhất, không có hắn thì cái thế giới này sẽ không có thứ gọi là dị năng, Trái Đất rồi sẽ diệt vong, hắn chính là Chúa cứu thế!
Cái đám ngu đần kia vậy mà không phát hiện ra điểm này, khiến cho hắn vì thế mà phiền não vô cùng, sau này chắc chắn hắn phải hưởng thụ thật tốt để đền bù lại lỗ hổng linh hồn bi thương ngày hôm nay.
"Các anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, tính mạng của tôi là quan trọng nhất, mau đến đây cứu tôi đã!" Hắn gào thét về phía chiến trường, ánh mắt lạnh lẽo của Trình Hiểu khiến cho hắn tin rằng, chỉ một giây tiếp theo cậu có thể đưa tay vung đao chém thẳng xuống.
Dường như người Uy Nhĩ chỉ nhìn về bên này một cái, sau khi xác định được tình cảnh của hắn,thì gương mặt khẽ vặn vẹo, rồi huy động chất nhờn ghê tởm bên dưới xúc tu, dự định khai chiến với dị tộc.
Từ đầu đến cuối hoàn toàn không hề để ý đến tên thanh niên đã rơi vào tay địch.
Trợn mắt há mồm nhìn đám người Uy Nhĩ vong ân phụ nghĩa, tên thanh niên thậm chí ngay cả khóc cũng không khóc nổi, hắn mặt nhăn mày nhó, phẫn nộ chỉ trích: "Bọn mày, bọn mày là cái đám chết tiệt vô tình vô nghĩa!"
Lúc trước còn thề thốt chân thành muốn bảo vệ hắn, muốn hắn dùng dị năng giúp đỡ bọn chúng để tích lũy chiến công, sau khi mọi việc thành công sẽ căn cứ vào đó mà phong vương cho hắn, chẳng lẽ tất cả đều là dối trá?!
Trình Hiểu cũng bị ảnh hưởng bởi sự tấn công bất ngờ của người Uy Nhĩ, cậu nhịn không được mà nhìn sang, tuy rằng có sự hỗ trợ của dung dịch chiết suất từ 'vi khuẩn lam', kết quả cũng đã được kiểm nghiệm, nhưng dù sao bọn cậu vẫn chưa có cơ hội sử dụng trên thực tế, nên khó tránh khỏi sẽ tồn tại những sai số nhất định.
Tên thanh niên thấy dường như Trình Hiểu có chút lo lắng, liền nhanh chóng thay đổi quyết định, nếu như người Uy Nhĩ giành được chiến thắng mà hắn vẫn còn sống, thì chẳng phải đôi bên đều không có kết quả tốt hay sao, bây giờ vẫn nên tích chút khẩu đức thì hơn, trong trận chiến với lũ dị tộc mềm yếu và đám nhân loại này, người Uy Nhĩ thắng chắc rồi!
"Hừ, mày đừng có nghĩ nhiều, chẳng qua là họ thấy tao đang bị khống chế nên mới bắt buộc phải ra tay trước để ép bọn mày thả người mà thôi!" Hắn hung tợn uy hiếp: "Nếu bọn mày đụng vào một cọng tóc gáy của tao, thì bọn mày cứ chờ làm kiếp tiện nô, chết không nhắm mắt đi!"
Trình Hiểu liếc mắt nhìn sang, thấy hai bên đều không có người liền động chân đá một cú, trực tiếp hất bay tên nào đó đang nằm bẹp dưới đất.
Hắn ta bay thẳng về phía trung tâm của trận chiến.
Khó khăn lách khỏi một tên lính Uy Nhĩ đang vội vàng tránh né gần đó...!Tên thanh niên cuối cùng hạ cánh thành công sau một cú rơi tự do, đáp xuống giữa vũng bùn.
Vì trời vừa mưa xong nên mặt đường bình thường vốn đã chẳng bằng phẳng, huống chi nãy giờ còn chịu đủ các loại bắn phá thì bảo sao không chỗ lồi chỗ lõm.
Hắn cũng chả thèm chú ý đến tư thế chó cạp đất của mình nữa, cả người bủn rủn những vẫn còn chút hơi để kêu gào: "Người Uy Nhĩ, các anh nhất định phải báo thù cho tôi, làm thịt hết đám nhóc này! Bọn mày cứ chờ đó..."
Bởi vì nằm giữa chiến trường nên cảnh tượng xung quanh đều đập cả vào mắt hắn, những lời nguyền rủa ác độc nhất thời tắc nghẹn nơi cổ họng, giống như có ai đó đang bóp nghẹt cổ khiến hắn chỉ có thể ú ớ mà thôi.
Nhờ có vũ khí đã được tẩm dung dịch 'vi khuẩn lam' nên có thể nói tình hình lúc này của dị tộc chính là 'muốn gì được nấy', chém bằng mọi chông gai, đao tới tất đứt.
So về tốc độ, cả hai bên đều không phân cao thấp, so về sức chịu đựng, thì tố chất thân thể của dị tộc vẫn luôn đứng trong top đầu của các hành tinh, thứ làm bọn họ bó tay đầu hàng chỉ có dịch nhờn và da thịt cứng rắn của người Uy Nhĩ mà thôi.
Nhưng giờ đã khác xưa, hiện tại đối phó với chúng dễ dàng hệt như việc cầm dao cắt đậu hủ, nhóm dị tộc đều liều mạng bộc lộ sức mạnh, một kiếm xuyên tim, một đao chém đôi, ngay cả nhân loại tự do có thể lực yếu hơn cũng hành động rất linh hoạt.
Từng đao từng đao vô cùng chuẩn xác, hoặc là làm bọn chúng bị thương, hoặc cùng những binh lính khác chờ thời cơ bổ một đao trí mạng từ sau lưng.
Ai mà không biết cắt đậu hủ chứ?
Trình Hiểu lững thững đi vào chiến trường, Lam thấy vậy liền có chút lo lắng, tuy rằng tình thế của người Uy Nhĩ đã bắt đầu suy bại, nhưng đây mới là thời điểm khảo nghiệm chiến tướng chỉ huy để xem anh ta có thể bắt gọn một mẻ hay không.
Lam quyết đoán kéo Trình Hiểu lại, ôm chặt vào lòng, sau đó anh khẽ nheo mắt, nhận lấy quyền chỉ huy chính từ Táp.
Táp một bên vừa chịu trách nhiệm điều binh, một bên vừa từ từ di chuyển đến cạnh Lý Nhiên, mặc dù trước mắt vẫn chưa xuất hiện bất cứ một nguy hiểm nào, nhưng nếu có thể đặt nhân loại gần người như Lam đại nhân, thì chỉ số an toàn sẽ cao hơn rất nhiều.
Dù sao 'nước xa không cứu được lửa gần', nếu lỡ xảy ra 'thiên tai nhân họa', thì chỉ vài chục bước cũng đã có thể 'sinh ly tử biệt'.
Táp không muốn mạo hiểm, anh nâng Lý Nhiên đang mệt mỏi, gắng gượng chống đỡ từ dưới đất lên, để đối phương ôm lấy bả vai mình, miễn cưỡng đứng dậy.
Anh đoán rằng Lý Nhiên sẽ không muốn bị anh trực tiếp ôm lấy trước mắt của mọi người, suy cho cùng thì những chuyện xảy ra trước kia, dù ít dù nhiều cũng đã tạo ra khoảng cách, và anh luôn tôn trọng ước muốn của cậu.
Thấy Táp chỉ dìu mình giống như đang giúp đỡ một chiến hữu, anh đưa cậu đến một khu vực tương đối an toàn nằm sau lưng chiến trường, cũng chính là nơi nhân loại tự do đang tập trung, Lý Nhiên cúi thấp đầu, đáy mắt chợt lóe lên sự biết ơn.
Rất thân thiết, thân thiết đến mức khiến cậu không tài nào hô hấp được.
Đã bỏ lỡ, thì cuối cùng cũng không thể trở lại...!Mặc dù chính cậu vẫn không biết tự lượng sức, luôn âm thầm ôm hy vọng, bản thân như vậy thật khiến người ta chán ghét.
Trận chiến rất nhanh liền kết thúc, việc lật ngược tình thế đều nằm trong dự đoán, nhưng không ngờ rằng phía dị tộc lại có thể chiếm toàn bộ ưu thế, chẳng những có thể tiêu diệt được hết tất cả người xâm lược, mà còn không thiệt hại một ai!
Nhóm dị tộc và nhân loại rối rít đưa tay ăn mừng, thắng lợi này không khác gì một mũi thuốc hưng phấn, khiến mọi người càng thêm tự tin trước trận đại chiến sắp tới.
Ai nói khí thế của người Uy Nhĩ là không thể chống đỡ, dị tộc giống như nhận được ý chỉ của thần linh, sau khi phá vỡ lớp da vô địch hư ảo kia của kẻ địch, bọn họ đương nhiên có sức để đánh một trận ra trò!
"Minh, anh đang ở đâu?" Cánh tay đã đau đến chết lặng, tên thanh niên thu hồi sự kinh hoàng nơi đáy mắt, người Uy Nhĩ thế mà lại thua, còn thua thảm như vậy, hắn cố gắng lê lết cơ thể tàn tạ né tránh đao nhọn trong tay nhóm dị tộc đang bao vây mình, rồi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời: "Anh có biết, em đang đợi anh sao!"
"Cho dù là khi nào, cho dù có ở đâu, cho dù trời đất hợp làm một, cho dù biển cạn đá mòn, em cũng muốn cùng anh đồng sinh cộng tử..." Hai mắt của tên thanh niên sóng sánh nước, bây giờ hắn chỉ còn cách ôm thật chặt bắp đùi của dị tộc, nói tới thì lúc trước Minh vẫn luôn ca ngợi dị năng của hắn, nhưng mà năng lực này phải qua mấy tháng mới có thể sử dụng một lần, mỗi lần lại không kiên trì được lâu, việc phát triển nó càng không biết nên bắt tay từ chỗ nào nên vẫn luôn kéo dài, điều này khiến đối phương chưa bao giờ thật sự xem trọng hắn.
Nhưng rồi thời gian sẽ chứng minh tất cả, trong tương lai hắn nhất định có thể ngạo mạn nhìn người, xưng bá trái đất, đến lúc đó hắn còn sợ Minh sẽ bỏ rơi mình vì người khác chắc?
"Vì vậy, mau đến cứu tao đi!" Tên thanh niên khàn giọng hét lên như muốn bể cổ họng, kêu đến xé gan xé phổi: "Bọn mày không biết thân phận của Minh hả, anh ấy lợi hại như thế, địa vị thì tôn quý, còn tao dung nhan hoa mỹ, thiên phú trời cho, trong tương lai nhất định sẽ là người bạn đời không ai sánh được, bọn mày còn đắn đo gì nữa?!"
Trình Hiểu: "..."
Quần chúng dị tộc: "..."
'Y hệt quỷ khóc sòi gào', Trình Hiểu bĩu môi, lách người ra khỏi lồng ngực của Lam, mặc dù nhiệt độ bây giờ khá thấp, nhưng cứ để anh ôm như vậy cậu cảm thấy không quen, nhất là khi đứng trên chiến trường, nơi tất cả mọi người đều đang...
Nhìn.
"Mày, mày muốn làm cái gì?!" Tên thanh niên có vẻ sợ Trình Hiểu, liên tục lê lết về phía sau, hắn lo rằng tên này sẽ chém mình thêm vài đao.
"...! Đưa mày đi đoàn tụ với gia đình".
Trình Hiểu nhàn nhạt than thở, đều là những người sở hữu dị năng, nếu gặp nhau trong một tình huống khác, cậu nhất định sẽ cùng đối phương trò chuyện một phen, dù sao sức mạng của hai người cùng sử dụng dị năng không chỉ đơn giản là tâng thêm một bậc như việc một cộng một bằng hai.
Đáng tiếc, tính tình cũng là một yếu tố quan trọng, sức mạnh không phải là thứ duy nhất để sàng lọc đối tượng, cho dù ở mạt thế chỉ có kẻ mạnh mới sống sót, nhưng nhân tính mới là thứ cần được kéo dài đến cuối cùng.
Tên thanh niên trợn tròn mắt, gương mặt mờ mịt.
Trình Hiểu nói rõ ý định của mình cho phía quân đội, đem tên thanh niên này nhốt chung với Minh để bọn họ có thời gian ôn chuyện, trao đổi tâm ý với nhau thật tốt.
Sau lần chiến đấu cùng nhau này, quân đội dị tộc và nhân loại tự do đã bắt đầu điều chỉnh bố trí quân sự, nhằm chuẩn bị nghênh chiến cuộc tổng tiến công của địch, lần này sợ rằng người Uy Nhĩ chỉ có đến chứ không có về.
Lý Nhiên được Táp đưa đi chữa thương, sau khi Lam xử lý tốt tất cả các công việc trong quân đội, liền mang bạn đời của mình về nhà, đặt Trình Hiểu nằm thẳng trên giường.