Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo


Lúc mùa hạ vào thời điểm nóng nhất, là lúc một tháng tập huấn của ấu tể gần kết thúc.
Vào ngày cuối cùng, dị tộc sẽ tổ chức một kì thi đánh giá chiến lực ở đại sảnh phòng kiểm tra trong học viện.
Trình Hiểu là phụ huynh, nên chỉ được đứng phía trên khán đài, chờ nhóc con nhà mình xếp hàng vào làm kiểm tra, Lam thân là cha của ấu tể, thì bị mời sang bên kia để điền các thủ tục có liên quan.
Thành tích tổng hợp của Lẫm rất xuất sắc, nên không có gì phải lo lắng cả, tuy nhiên cậu nhóc không hề tỏ vẻ kiêu căng, vẫn như mọi ngày đi đến trước nơi kiểm tra, đây là lần đầu tiên cậu thấy loại sản phẩm công nghệ cao này.
Nó có vẻ bề ngoài như một quả cầu khép kín, bên trong là một không gian nhỏ, sau khi kiểm tra cơ thể xong, bọn nhóc xếp hàng theo thứ tự để chuẩn bị tham gia thi đấu, có vài ấu tể vừa bước ra đã có vẻ mặt buồn rười rượi.
Đã tới phiên Lẫm rồi, nhóc con lơ đãng quay đầu qua nhìn về phía Trình Hiểu, thấy cậu đang mỉm cười nhẹ nhàng với nhóc.
Cậu nhóc mím môi, nắm chặt hai tay, bước vào trong khối cầu.
Khi kiểm tra diễn ra, người bên ngoài không thể quan sát được, nhưng ai nấy đều đem lực chú ý tập trung vào màn hình hiển thị ở đỉnh chóp trên khối cầu.
Thành tích: Toàn bộ đều xuất sắc!
Đây là ấu tể thứ hai toàn bộ đều xuất sắc, các vị phụ huynh đứng xung quanh nhịn không được hâm mộ nhìn lại đây, nhóc con trước tên là Khí, cũng đạt được thành tích này, chiến lực đỉnh cấp, hơn nữa tố chất tổng hợp không chút tỳ vết, đây là chuyện rất nhiều dị tộc tha thiết mơ ước đạt được.
Có đôi khi, chỉ một chút chênh lệch về cấp bậc chiến lực sẽ thay đổi cả cuộc chiến.
Thật ra Trình Hiểu cũng không quá cố chấp với vấn đề này, nhất thời đánh giá chiến lực đối với ấu tể mà nói, chẳng thể quyết định được sự tiến bộ về kỹ năng trong tương lai của chúng.
Đương nhiên, có điểm xuất phát tốt, thì so với những người khác sẽ nhanh hơn.
Sau khi Lẫm kiểm tra xong, đối với thành tích này, không hề mừng rỡ ra mặt, mà lạnh lùng bước về phía mẫu phụ, ngồi thẳng lưng, đợi những học viên khác hoàn tất bàn kiểm tra.
Đến khi lễ tốt nghiệp diễn ra, hẳn là sẽ được thưởng thêm gì đó.
Trình Hiểu nhìn xung quanh, thấy Dung nhào vào trong lòng An Vân, lại quan sát nhóc con có vẻ mặt ngiêm túc đang ngồi cạnh mình...!Cậu muốn xoa đầu nhóc quá đi.
Chú Trình, Lẫm rất lợi hại.

Trong chớp mắt, Khí di chuyển đến bên người Trình Hiểu.
Cả hai đứa đều giỏi.

Trình Hiểu khẽ cười nói, không ngờ cậu nhóc này cũng có tố chất thân thể xuất sắc như vậy, đạt cùng một thành tích với Lẫm, quả thật không tệ.
Càng khó có được chính là phần lớn thời gian, nhóc đều tự mình tập luyện, không hề có sự chỉ dẫn của cha, thế mà lại đạt được thành tích toàn bộ xuất sắc, chẳng cần nhìn cũng biết cậu nhóc cố gắng biết bao nhiêu.
Lẫm liếc mắt nhìn Trình Hiểu, hơi nghiêng người qua, cọ cọ đầu lên cánh tay cậu.
Trình Hiểu bị đứa con trai ngoan ngoãn nhà mình dễ thương đến chết rồi, nhịn không được vươn tay, khẽ xoa, tiện thể ôm nhóc con vào lòng, lớn thêm chút nữa thì khó mà ôm được a.
Môi Khí khẽ cong lên, dời tầm mắt, bắt đầu quan tâm đến các học viên đang tiếp tục kiểm tra trên đài.
Lần này, không có ấu tể đặc biệt ưu tú nào, cũng có thể vì không muốn để lộ ra nên đã âm thầm kiểm tra, dù sao đặc quyền của địa vị đương nhiên người thường chẳng thể so bì được.
Đoạn thời gian trước, chuyện của Mộc Thanh bị lộ đã gây ra ảnh hưởng rất lớn đến hệ thống quản lý của thành trung tâm, mặt khác, họ càng thêm nghiêm mật trong việc xây dựng cơ sở phòng ngự và cẩn thận xử lý nguồn nước, có thể nói, kỳ kiểm tra năm nay diễn ra vô cùng thuận lợi.
Gần như không hề xuất hiện việc gì ngoài ý muốn.
Phần thưởng không chỉ có một ít vũ khí và các loại dụng cụ hỗ trợ chiến đấu, mà còn có một số tiền, thật ra ấu tể đạt được thành tích xuất sắc còn có một cơ hội được ở lại thành trung tâm.
Học viện thành trung tâm, rất hoan nghênh những học viên ưu tú đến rèn luyện, thế nhưng sau khi tốt nghiệp, họ phải ở lại học viện làm việc.
Lẫm không tính ở lại nơi đây, kiến thức nhóc được cha dạy cho so với các huấn luyện viên còn nhiều hơn, từ nhỏ nhóc đã chấm dứt mấy cái cơ sở lý luận kia rồi, hiện tại kinh nghiệm thực chiến ngoài dã ngoại mới là điều nhóc cần nhất.
Đó cũng là ý của Trình Hiểu, trước tiên, cậu muốn trở về thành, gần đây, khi ở một mình, cậu luôn phát hiện vài gương mặt xa lạ, dựa vào những hành động âm thầm thăm dò và theo dõi của đối phương, hình như đây không phải cư dân sống trong thành trung tâm.
Hơn nữa đều là nhân loại...!Những người theo dõi cậu và Lam trước đây đa số là dị tộc.
Cả nhà sắp xếp đồ đạc một chút, ngay ngày mai lập tức lên đường.
Đội ngũ về thành lần này chỉ còn khoảng 80%, phần còn lại, đều muốn ở lại biên giới thành trung tâm thử vận may, hoặc là có trao đổi gì đó, nên đã trở thành cư dân thành phố.
Trình Hiểu từ chối lời mời của Táp, dù sao chỉ là một lần hợp tác, dị năng của cậu không thể tùy ý sử dụng, chỗ nào cũng có sơ hở, có lẽ ngoài việc muốn cảm ơn ra thì phần nhiều là vì muốn giám sát hai người họ...
Dị tộc trung niên đã đến vài lần, nhưng không nói đến tin tức xác thực nào, hình như là vì cố kỵ thân phận của Lam...
Ở thành phố lớn thì cơ hội nhiều, Trình Hiểu đương nhiên biết, thế nhưng nguy hiểm cũng luôn rình rập, chưa có súng tốt thì không thể vội vàng bắt vịt.
Lại xuất hiện.

Trình Hiểu không quay đầu lại, cậu đang cầm trong tay một ít đồ linh tinh mua được từ cửa hàng, bây giờ là ban đêm, sắc trời khá tối, hai người họ phải chuẩn bị đầy đủ vật dụng để ngày mai lên đường.
Lam hơi nghiêng đầu, giao đồ đang cầm cho Trình Hiểu, tiện đường vuốt nhẹ mái tóc cậu.
Gần đây, những hành vi mờ ám của dị tộc xuất hiện ngày càng nhiều, Trình Hiểu vừa tránh vừa nghĩ.
Đột nhiên lách người đi, Lam liền biến mất trong tầm nhìn của đám người theo dõi, tốc độ di chuyển cực nhanh là năng lực chủ yếu để dị tộc có thể đảm bảo tỷ lệ sống sót sau trong những chuyến dã ngoại.
Ba tên theo dõi còn chưa kịp tách ra đã bị quật ngã xuống đất, ở thành trung tâm có quy định cấm giết người, Lam cũng muốn thẩm vấn bọn họ, xem tại sao lại để mắt đến bầu bạn nhà anh.
Trình Hiểu giương mắt nhìn một bóng đen biến mất ở góc ngã tư chỗ tòa nhà.
Một tên đã chạy, Lam cau mày, thế mà có đến tận bốn người theo dõi, từ hơi thở anh có thể đoán tất cả đều là nhân loại...!Là nhân loại tự do sao.
Xin lỗi, ngài Trình, chuyện lần này, chúng tôi nhất định sẽ cho ngài lời giải thích thỏa mãn.

Dị tộc trung niên vừa nghe tin liền chạy tới, ông tỏ vẻ vô cùng xấu hổ, Táp đại nhân rõ ràng đã bảo ông để ý đến người thanh niên này, thế mà bây giờ lại khiến đối phương bị uy hiếp ở địa bàn của mình.
Đám nhân loại tự do kia, hại một mình đại nhân còn chưa đủ, chúng có để bọn họ vào mắt hay không vậy! Dị tộc trung niên tỏ ra vô cùng tức giận.
Chẳng lẽ, đám người theo dõi cậu là nhân loại tự do sao? Trình Hiểu hơi ngạc nhiên, cậu không nhớ mình từng xuất hiện với đám người kia khi nào.
Ngoại trừ tấm bản đồ kia ra...!Cậu đã ghi nhớ, nhưng cũng đem nó hủy đi, trong ấn tượng của cậu, lúc ở trong thành, chưa từng thấy qua bóng dáng của bất cứ nhân loại tự do nào.
Là một nhóm người tìm kiếm tự do, không muốn sinh sống cùng dị tộc, nghe nói những người đàn ông ở đó có năng lực mạnh mẽ đến mức sánh ngang với một dị tộc bình thường.
Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, nếu ngay từ đầu Trình Hiểu không có bầu bạn, thì có lẽ cậu sẽ đến bên đó quan sát một chút, cuộc sống tự do thoải mái, cho dù có gian khổ cũng vô cùng đáng giá.
Nhưng ở trong thành, sau khi sinh sống với Lam, cậu phát hiện ra không phải nhân loại nào cũng bị áp bức, chí ít là cậu không cảm thấy vậy, những dị tộc bình thường này đâu có gì đáng trách.
Đều vì sinh tồn mà cố gắng, vả lại, có đôi khi nhân loại không hoàn toàn dựa dẫm vào dị tộc.
Vào thời đại này, sống một mình là cách sống tàn nhẫn nhất, cả hai kết thành bầu bạn, có lúc sẽ trở thành chỗ dựa cho nhau.
Không sao.

Lam thấy Trình Hiểu lộ vẻ trầm tư, anh cho rằng cậu đang bất an vì anh để một tên theo dõi chạy mất, Lam lãnh đạm nói, khẽ cúi người, âm thầm nắm lấy bàn tay Trình Hiểu, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay nhạy cảm của cậu.
Đây là anh đang muốn trấn an mình đúng không?
Trình Hiểu khẽ cong khóe miệng, vẻ mặt bình tĩnh nói với dị tộc trung niên: Chuyện có liên quan đến bọn họ, có thể nói cho tôi một ít không...
Đối phương biết, chuyện sẽ không ngừng lại tại đây.
Ví dụ như...!Dị tộc tên Táp kia, vết thương đó vì sao lại có.
Dị tộc trung niên thoáng do dự, đây là những tin tức cơ mật...
Ông cân nhắc trong chốc lát, lại thấy Lam đại nhân không thèm đếm xỉa liếc mắt qua.
Việc này đương niên là được, chúng tôi chắc chắn sẽ báo cáo chi tiết.

Dị tộc trung niên tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Tối đó, Trình Hiểu lấy được tin tức mình muốn, thì ra bầu bạn của dị tộc tên Táp kia là một nhân loại tự do...
Nói đúng hơn, là khi phản bội ông ta, người kia đã hạ độc thành công, lột bỏ lớp ngụy trang, bộc lộ thân phận nhân loại tự do.
Vì sao phải đối địch với thành trung tâm? Trình Hiểu híp mắt lại, theo lý thuyết, họ chưa bao giờ đụng độ trên lĩnh vực đi săn, chẳng lẽ bởi vì dị tộc trong thành phố kỳ thị nhân loại...
Loại chuyện này không thể quơ đũa cả nắm được, nhưng ai đúng ai sai, cậu chẳng thể nhận định từ lời nói phiến diện thế này, chí ít, lúc nãy khi nhắc tới nhân loại tự do, dị tộc đã tỏ ra hận thấu xương.
Hận chắc chắn là có lý do, nhưng những nhân loại tự do cậu chưa từng gặp mặt này tại sao lại coi trọng mình...
Vương bát chi khí ( cách đọc chệch ra từ "vương bá chi khí", dùng để chỉ 1 người có khí thế lãnh tụ trời sinh, khiến người khác dễ dàng tin tưởng) cậu nhất định là không có rồi, bằng không tại sao cho đến bây giờ vẫn chưa thể trở mình, phải chậm rãi sử dụng mưu kế, Trình Hiểu bĩu môi, bọn họ không biết tới dị năng của cậu, vậy chỉ còn một khả năng duy nhất.
Thuốc, đây là vật mà bất cứ ai sống trên trái đất đều cần đến.
Phương pháp sử dụng cây nấm không hề được bảo mật, bọn họ đây là muốn loại thuốc gì...!Trình Hiểu lăn qua lộn lại suy nghĩ, không có cách nào khác, có đôi khi, dù việc chưa đến, nhưng phải chuẩn bị một chút, đến thời điểm thì ít nhất phản ứng cũng nhanh hơn.
Trong tình huống xấu nhất, dị năng đương nhiên sẽ bị lộ, nhưng Tái Ông mất ngựa, họa phúc khôn lường, Trình Hiểu bình tĩnh lại, cậu chả phải là sợ những việc này, nhưng cũng không muốn tùy ý làm loạn mọi chuyện.
Dân cờ bạc, tất nhiên sẽ không thua.
Trình Hiểu hồi tưởng lại tấm bản đồ trong đầu, lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ lại.
Ngày hôm sau, đội ngũ trở về thành tập trung ngay trước cổng thành trung tâm, bữa nay là ngày trở về, thành tích ấu tể trong thành khá ổn, thậm chí không có nhóc nào bị thương, đây là chuyện rất đáng ăn mừng.
Kinh và An Vân cuối cùng cũng thả lỏng, lần này, bọn họ đã có thể trở về báo cáo nhiệm vụ được rồi, chỉ hy vọng trên đường đi không xảy ra việc gì.
Trước khi đi, Trình Hiểu và Lam có đến gặp Táp, khí sắc đối phương đã tốt hơn nhiều.
Lúc Trình Hiểu đến, ông đang đứng bên cửa sổ, thân hình cao to, dáng vẻ như ngọc, sau khi nghe tiếng cửa mở, ông liền hơi quay đầu lại, vẻ mặt thờ ơ, nhưng đáy mắt có thềm vài phần ôn hòa.
Khiến người ta rất khó tưởng tượng ra Táp khi ông hoàn toàn triển khai khí thế.
Lam lạnh nhạt liếc mắt nhìn đối phương, anh vẫn im lặng, Trình Hiểu nghĩ, hai dị tộc này nhất định đã âm thầm gặp nhau vài lần, nhớ lại số lần ổ chăn lạnh lẽo, cậu thấy hình như Lam rất thích hành động vào ban đêm.
Táp không hề nói gì thêm, sau khi nói cảm ơn thì đưa quà tặng do mình chuẩn bị cho cậu.
Trình Hiểu nhíu mày, nhìn về phía đồ vật trong tay, là ba quả cầu năng lượng và một thẻ thông hành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui